CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tu-cau-nhan-nham-lang-quan/chuong-1-tu-cau-nhan-nham-lang-quan/
Vừa dứt lời, cây tiêu trong tay áo chàng đã rơi xuống lòng bàn tay.
Chàng khẽ dùng sức,
thân tiêu tách ra, lộ ra một thanh đoản kiếm mềm mảnh như tơ,
chỉ thẳng vào yết hầu của Bùi Nguyên Thanh.
Nghĩ đến lời đồn chàng từng có tiếng “sát mẫu”,
ta lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán.
Còn chưa thành thân mà chàng đã giết người vào ngục thì…
chẳng phải ta lại không gả được,
cũng không lấy được sính lễ và hồi môn hay sao?
Ta lập tức bước lên chắn giữa hai người.
“Công tử Bùi, xin đừng ăn nói hàm hồ.
Ta và Tạ lang trong sạch đoan chính, tình cảm xuất phát từ chân tâm, dừng lại ở lễ nghĩa.
Chưa thành hôn thì nhất định không làm chuyện thất lễ.
Người không thể lấy việc bản thân và cô Tiểu Lục làm ra để bôi nhọ chúng ta!”
Vì quá căng thẳng, lời ta nói có phần lắp bắp.
Nói xong ta mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
Chỉ thấy sắc mặt Tiểu Lục và Bùi Nguyên Thanh đồng loạt trở nên cực kỳ khó coi.
Xong rồi…
Bùi Nguyên Thanh có phải sẽ phát hiện ra ta cũng có thể nhìn thấy thiên thư không?
Nào ngờ trong mắt hắn lại hiện lên một tia vui mừng.
“Vậy là nàng thừa nhận, nàng đang ghen?
Chỉ cần nàng giao lại thân phận thiên kim phủ Thừa tướng cho Tiểu Lục,
ta sẽ không ngại nạp nàng làm thiếp.”
Tiểu Lục giận đến đỏ cả mắt.
“Ta và Bùi lang đã hứa hôn từ lâu,
chẳng qua chưa tổ chức hôn lễ thôi, sao lại không thể sống cùng?
Ngược lại là ngươi, không những cướp thân phận của ta,
giờ còn muốn cướp cả phu lang của ta?”
Ngay lúc bầu không khí sắp nổ tung,
phụ thân ta, vị Thừa tướng nghiêm khắc cứng rắn, lại đột nhiên mở lời:
“Đủ rồi, đừng nói thêm nữa.
Tiểu Lục cô nương phải không? Còn cả trạng nguyên lang nữa, mời hai vị trở về.
Chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ.”
Ta không thể tin nổi,
phụ thân ta… lại không chọn Tiểu Lục, con gái ruột của ông?
Tiểu Lục cũng không ngờ tới.
Nàng ta bước lên, nắm lấy tay áo phụ thân ta:
“Phụ thân, con mới là con gái ruột của người mà!
Nếu không tin, chúng ta có thể thử máu nhận thân.
Con lưu lạc mười mấy năm, chẳng lẽ phụ thân một chút cũng không nhớ con sao?”
Kết quả, phụ thân ta lạnh lùng bật cười:
“Tiểu Lục cô nương, việc cô nương có phải là nữ nhi ruột của ta hay không vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Ta đã cho người trình báo, lát nữa nha dịch sẽ tới thẩm vấn.
Trong thời gian đó, cô cứ ở tạm phủ Thừa tướng.
Còn nữ nhi của ta, hiện tại vẫn là Lục Yên Yên,
ai cũng không được đuổi nàng đi.”
Ánh mắt Tiểu Lục vốn thờ ơ, lúc này lập tức trở nên thù hằn, như muốn thiêu đốt ta vậy.
7
Người của phủ nha đến rất nhanh.
Nghe nói là chuyện của phủ Thừa tướng, bọn họ càng thêm khẩn trương.
Không chỉ điều tra được hồ sơ hộ tịch của tên cờ bạc và người phụ nữ phong trần kia,
mà cả thân thế của cô nương Tiểu Lục và Bùi Nguyên Thanh cũng bị tra rõ ngọn ngành.
Kết quả xét máu nhận thân đã xong, hồ sơ hộ tịch cũng đã điều tra.
Sự thật là: Tiểu Lục quả thực là thiên kim thật sự của phủ Thừa tướng.
Nhưng còn phụ mẫu “ruột” của ta thì hoàn toàn không phải đôi cờ bạc, kỹ nữ kia.
Người phụ nữ phong trần đó chỉ là nhặt ta bên đường về,
rồi bịa đặt rằng ta là con ruột của tên cờ bạc, chỉ để lừa hắn bỏ tiền chuộc mình ra khỏi kỹ viện.
Còn ta, ta vốn chỉ là một đứa bé bị bỏ rơi,
một cô nhi không rõ cha mẹ.
Sau khi biết được thân phận thật sự của ta,
Tạ Ngọc An đột nhiên đứng dậy rời đi.
Trong lòng ta chợt nhói đau.
Xong rồi…
Chín phần sính lễ và hồi môn chẳng còn.
Vị hôn phu như ý cũng rời ta mà đi.
Tiểu Lục vẻ mặt đầy phấn khởi, việc đến nước này rồi,
ngay cả phụ thân ta, Thừa tướng đại nhân, cũng chẳng còn cách nào chối bỏ.
Mẫu thân ta mất sớm khi sinh ta,
ta là do nhũ mẫu và phụ thân cùng nuôi lớn,
chắc người đối với ta vẫn còn có chút tình cảm.
Lúc này, Bùi Nguyên Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm,
trên mặt còn hiện rõ nét tươi cười.
Hắn thấy ta đứng lặng ở góc tường, vẻ mặt đầy cô quạnh,
liền bước tới, giọng điệu ngạo mạn pha chút thương hại:
“Trước kia giữa chúng ta cũng có vài phần tình nghĩa,
nay thân thế nàng đã rõ ràng, một nữ tử như nàng chỉ e khó mà có chốn dung thân.
Chỉ cần nàng chịu cúi đầu nhận sai,
cắt đứt với Tạ thám hoa,
ta có thể thu nhận nàng, cho làm thiếp.
Tiểu Lục nhà ta rộng lượng, tất nhiên sẽ không làm khó nàng.”
Ta cụp mắt, giọng kiên định:
“Nữ tử từ xưa đã khó sống,
nhưng xin thứ cho Yên nhi, thà chết cũng không làm thiếp.”
Sắc mặt Bùi Nguyên Thanh lập tức sầm xuống.
“Không biết tốt xấu! Chẳng lẽ nàng còn vọng tưởng Tạ thám hoa sẽ cưới nàng sao?
Người ta vừa nghe được thân thế thật của nàng đã bỏ đi rồi!”
Ta vẫn cúi đầu không nói, giả câm giả điếc.
Tiểu Lục thấy hai ta nói chuyện, không chút biểu cảm mà bước tới.
Ngay giây sau, nàng ta liền đỏ hoe mắt,
“phịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt ta.
“Ngươi… ngươi là cô nương tốt, xin ngươi hãy độ lượng một chút.
Ta chỉ muốn nhận tổ quy tông, trở về bên phụ thân.