1
Nghe tiếng giảng bài chậm rãi của thầy dạy Toán, tôi nghiêng đầu, mơ màng rồi sắp ngủ thiếp đi.
Một giọng nam lạ bỗng vang lên bên tai tôi:
“Hừ, Toán chỉ được 30 điểm mà dám ngủ.”
Ôi trời! Ai vậy?
Giọng này lạ quá, không giống giọng của bất kỳ ai trong lớp.
Tôi nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy người nào khả nghi.
Đừng nói là ma chứ?
Lại có tiếng vang bên tai tôi:
“Cô ta đang nhìn gì thế, đờ đẫn thật.”
Lần này tôi nghe rõ rồi, giọng nói phát ra từ phía sau tôi, và nó còn đang chửi tôi!
Tôi quay đầu lại, thấy Bùi Thanh Nhiên – anh chàng đẹp trai nhưng câm của lớp – đang nghiêm túc nghe giảng.
Có gì đó không đúng!
“Đồ ngốc nhìn tôi làm gì?”
Tôi mở to mắt kinh ngạc.
Trời ơi!
Hình như… tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của Bùi Thanh Nhiên…
2
Thực ra tôi không quen thân với Bùi Thanh Nhiên.
Vì tôi chỉ cao 1m6, nên ngồi ở hàng thứ hai.
Còn cậu ta cao tận 1m8, ngồi ở hàng cuối cùng của lớp.
Cậu ấy là người bị câm, từ lúc sinh ra đã như vậy.
Trong lòng tôi cũng có chút thương cảm không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng cảm xúc ấy, sau khi nghe cậu ta không ngừng chế nhạo tôi, đã hoàn toàn tan biến.
“Tô Tiểu Tiểu là đồ ngốc à? Cả việc đó cũng có thể ngã.”
Tôi bực bội đá viên đá vừa làm tôi vấp.
Rõ ràng tôi chỉ bị nó làm vấp nhẹ thôi mà!
“Tô Tiểu Tiểu ngay cả cái này cũng không biết, đúng là đồ ngốc. Đám người đó còn muốn tôi giám sát cô ta.”
Đứng trước bảng đen, tôi không viết nổi bài toán, ngây người ra.
Giám sát?
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong đầu tôi.
Và thắc mắc này, chẳng mấy chốc đã được giải đáp.
3
Sau ba ngày nghe suy nghĩ của Bùi Thanh Nhiên, tôi dần quen với những lời chế nhạo vô lý của cậu ta.
“Cơm lươn trưa nay dở quá…”
“Trời ạ, sao vẫn chưa được tan học?”
“Bài dễ như thế này có gì mà phải giảng lâu thế?”
“Muốn về nhà quá đi…”
Tôi lặng lẽ nhìn bảng đen đầy chữ của thầy dạy Toán, cúi đầu bĩu môi.
Thông minh thì hay lắm chắc?
Dù phải công nhận rằng Bùi Thanh Nhiên học rất giỏi.
Nếu cậu ấy không bị câm, chắc chắn sẽ là người nói nhiều nhất lớp.
Tuy nói cậu ấy đúng là một người câm, nhưng ngoại hình thì thuộc hàng xuất sắc nhất.
Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, khí chất nổi bật.
Nhưng tính tình lại rất hung dữ.
Hồi khai giảng, mọi người thấy cậu ấy trắng trẻo, mịn màng, lại còn là một người câm, nên ai cũng dâng lên cảm giác thương cảm.
Một cô gái cao ráo bước đến bắt chuyện:
“Cậu bạn, cậu đẹp trai quá…”
Chưa nói hết câu, Bùi Thanh Nhiên đã hờ hững liếc qua, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Từ đó, chẳng còn ai dám bắt chuyện với cậu ấy nữa.
Đang nghĩ đến đó, trong đầu lại vang lên lời chế nhạo của Bùi Thanh Nhiên:
“Su Tiểu Tiểu còn dám ngẩn người, toán 30 điểm, thật không thể tin nổi.”
Tôi nhăn nhó.
Tại sao cứ phải lôi điểm toán 30 của tôi ra mà nói mãi?
Sao không nhắc đến môn văn 130 điểm của tôi chứ!
Tôi ưỡn ngực.
Bây giờ tôi sẽ học toán thật giỏi để làm Bùi Thanh Nhiên kinh ngạc.
“Thật không hiểu nổi, tôi – một ma cà rồng thông minh – lại phải đi giám sát một con ngốc thế này! Chỉ vì cha cậu ta là thợ săn ma cà rồng à?”
“Cái gia tộc thợ săn đó đúng là không biết trời cao đất dày, bao nhiêu năm rồi còn nói mấy âm mưu quỷ kế, thật điên hết rồi.”
Chưa kịp làm Bùi Thanh Nhiên bất ngờ, tôi đã bị lời trong đầu cậu ấy dọa cho choáng váng.
Cậu ấy nói gì?!
Cậu ấy là ma cà rồng?
Còn tôi là hậu duệ của thợ săn ma cà rồng?!
Không thể tin nổi!!!
Nếu không phải đang trong lớp, chắc tôi đã nhảy dựng lên rồi.
Cậu ấy có hút máu người không?
Nếu biết tôi có năng lực đọc suy nghĩ chỉ riêng cậu ấy, liệu cậu ấy có giết tôi không?
A! Thật đau khổ!!!
Học hành đã đủ mệt mỏi rồi!
Sao còn phải thêm rắc rối cho tôi, Su Tiểu Tiểu?
Bùi Thanh Nhiên còn ăn cơm lươn vào buổi trưa, làm sao là ma cà rồng được?
Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy, giọng của cậu ấy lại nhàn nhạt vang lên:
“Máu hôm nay không tươi chút nào, chỉ có thể làm súp.”
…Cảm giác nếu bị phát hiện sẽ chết mất.
4
Những ngày tiếp theo, tôi cố gắng giấu kín việc mình có thể nghe được suy nghĩ của Bùi Thanh Nhiên.
Chỉ thỉnh thoảng, khi cậu ấy tan học không có ai chơi cùng, trông thật cô đơn;
Khi rõ ràng đã làm bài tập mà tìm không thấy, vẻ mặt rối rắm;
Khi trên sân tập náo nhiệt, cậu ấy cúi đầu, im lặng với ánh mắt u buồn…
“Học hành thật nhàm chán… chắc là tại tôi bị câm…”
“Thật phiền phức! Đúng lúc kiểm tra bài tập lại tìm không thấy… biết nói sao đây?”
“Một lũ ngốc, có gì vui chứ? Nếu tôi nói được thì tốt biết mấy.”
Đôi khi…
Tôi thật sự muốn nắm tay Bùi Thanh Nhiên, không cần nói rằng tôi có thể nghe được suy nghĩ của cậu ấy, chỉ cần như thể chúng tôi có sự đồng điệu trong lòng.
Cậu ấy cô đơn đến nhường nào.
Nỗi cô độc không lời của cậu ấy như ùa thẳng vào tôi.
5
Tôi bước xuống cầu thang, ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên từng bậc thang.
Bùi Thanh Nhiên đi phía trước.
“Về nhà lại phải uống máu dở tệ nữa… chúng tôi, ma cà rồng, thật không chịu được ánh sáng…”
Cậu ấy có vẻ đang mất tập trung.
Những suy nghĩ trong đầu cứ nối tiếp, dày đặc.
Tôi chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên, bóng dáng phía trước vừa bước xuống cầu thang đã hụt chân, ngã mạnh xuống đất.
Cậu ấy không phát ra tiếng “a a” của người câm, vì nghĩ nó thật ngớ ngẩn.
Giống như bây giờ, cậu ấy đau đến tái mặt, miệng cũng mím chặt như vỏ trai.
“Đau quá…”
Tôi vội vàng chạy đến.
Sao tôi còn lo lắng về bí mật trong lòng mình cơ chứ?
Tôi cẩn thận đỡ Bùi Thanh Nhiên dậy, hỏi:
“Bạn không sao chứ?”
Bùi Thanh Nhiên hơi nheo mắt lại.
“Su Tiểu Tiểu, lại bộc phát lòng thương người.”
Tôi âm thầm thở dài, thôi bỏ đi, tôi rộng lượng, không chấp nhặt với cậu ta.
“Đến phòng y tế kiểm tra một chút đi.”
Bùi Thanh Nhiên lắc đầu, giọng nói không hài lòng vang lên:
“Không cần, phòng y tế mùi khó chịu chết được, bác sĩ kia nhìn cũng kỳ kỳ…”
Tôi mạnh mẽ kéo tay cậu ấy:
“Không được! Phải đi.”
Cậu ấy và tôi giằng co ngay giữa cầu thang.
Cậu ấy rất khỏe, làm tôi đau cả tay.
“Su Tiểu Tiểu phiền quá, đã nói không đi rồi mà!”
Tôi tức giận đập mạnh vào tay cậu ấy.
Nhưng lại sợ chân cậu ấy nặng hơn, không còn cách nào khác, tôi đành thỏa hiệp.
“Được rồi, tôi dìu bạn về.”
Tôi nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cậu ấy, bỗng thấy thương cảm.
Tôi dìu cậu ấy ra cổng trường.
Dù tôi đã nghe được trong suy nghĩ của cậu ấy rằng tài xế đang đợi ở cổng phía tây.
Nhưng tôi phải giả vờ như không biết.
Cậu ấy chỉ tay về một vị trí gần đó, ra hiệu tôi đi về phía một chiếc xe màu đen trông rất kín đáo.
Tôi vừa nhìn, chút lòng thương cảm vừa nảy lên đã tan biến gần hết.
Chiếc xe đó là Rolls-Royce!
Không phải chứ, gia tộc ma cà rồng giàu có thế này sao?
Nếu vậy thì có thể hỗ trợ chúng tôi – những thợ săn ma cà rồng – một chút được không?
Nhà tôi chỉ được coi là tạm ổn thôi.
Ai biết được họ có giấu tôi điều gì không.
Giống như chuyện về huyết mạch thợ săn của tôi, họ cũng chẳng bao giờ nói rõ.
“Sao không tiện đường đưa Su Tiểu Tiểu về luôn nhỉ?”
Suy nghĩ của Bùi Thanh Nhiên kéo tôi trở lại thực tại.
Cậu ấy ra hiệu với tài xế, một chú tài xế hiền lành, phúc hậu mỉm cười:
“Bạn nhỏ, để chúng tôi đưa cháu về một đoạn nhé? Cảm ơn cháu đã giúp cậu chủ nhỏ.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần, không cần, đó là việc nên làm mà.”
Bùi Thanh Nhiên cau mày khó chịu:
“Cho lên xe thì lên đi, lề mề làm gì.”
Tôi thật không dám bước lên chiếc xe này.
Xe là không gian kín như vậy.
Có chuyện gì xảy ra cũng không thể đoán trước được.
Nếu nói sai một câu, chắc tôi hối hận chết mất.
Tôi vừa định bước đi, thì bàn tay rộng lớn của Bùi Thanh Nhiên đã đặt lên eo tôi.
Rồi “nhét” tôi vào trong xe.
“Eo nhỏ quá…”
Tôi trợn tròn mắt.
“Biến… biến thái!”
Tôi hét lớn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hoảng loạn hoàn toàn.
Ngay sau khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn tự tát mình một cái.
Đặc biệt là khi ánh mắt Bùi Thanh Nhiên lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Su Tiểu Tiểu? Sao biết tôi nghĩ gì?”
Tôi cười ngượng ngùng.
“À… tại sao bạn lại đột ngột ôm eo tôi? Tôi nhạy cảm lắm đó…”
Cậu ấy rút ánh mắt đang nhìn tôi về.
“Không đúng lắm…”
Sự nghi ngờ trong lòng cậu ấy vẫn chưa tan đi.
Trời ạ!
Làm học sinh cấp ba mà tôi đã phải sống cuộc đời của một điệp viên.
Tôi co rúm lại như một con chim cút, ngồi ở góc xe.
“Thôi vậy, con ngốc này cũng không biết chơi chiêu trò gì đâu…”
Thật khó nói tôi nên vui hay buồn.
Vì ngốc mà thoát được một kiếp.
Xe khởi động, tôi cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống thấp nhất.
Lỗ tai vẫn không ngừng nghe thấy những suy nghĩ lải nhải của Bùi Thanh Nhiên:
“Chân đau quá… Su Tiểu Tiểu sao không nói gì hết… Tối ăn gì đây… Mấy ngày nữa lại đến hội thưởng thức máu, phiền thật.”
Tôi vừa định mở miệng thì lại im bặt.
Hội thưởng thức máu gì cơ?
Không lẽ là một buổi chia sẻ máu người của đám ma cà rồng sao?!
Tôi còn chưa biết, liệu ma cà rồng có hút cạn máu người hay không.
Nghĩ đến thôi mà tôi cảm thấy mình sắp ngất xỉu rồi.
Khi xe dừng dưới chung cư nhà tôi, tôi vội vàng chạy biến về.
Xa xa còn nghe thấy tiếng Bùi Thanh Nhiên phàn nàn trong đầu:
“Chạy gì vậy, tôi ăn thịt cậu chắc?”
Cái đó không chắc đâu!!!