CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/toi-khong-can-tha-thu/chuong-1-toi-khong-can-tha-thu/

Cô ta hoảng hốt ôm bụng, nước mắt rơm rớm.

“Thẩm Sơ Diêu, anh nghe anh đang nói gì không?”

“Lúc trước rõ ràng là anh cố tình quyến rũ em, giờ định phủi tay không chịu trách nhiệm sao?!”

Thẩm Sơ Diêu bật cười lạnh, đứng bật dậy:

“Cái gì mà tôi quyến rũ cô? Chẳng lẽ cô vô tội à?”

“Hôm đó là ai cố ý mặc đồ giống Giang Tâm Nguyệt, trang điểm như chị gái mình, lén lút ôm tôi từ sau lưng?”

“Rõ ràng là cô không chịu nổi cô đơn, giờ lại muốn đổ hết lên đầu tôi? Mơ đi.”

“Dù sao tôi cũng chán rồi, chẳng buồn dây dưa với cô nữa.”

Hắn vốn không hề muốn cưới Giang Tâm Nhiễm.

Hai người chỉ thông đồng với nhau để diễn một màn kịch trong đám cưới, đơn thuần là muốn khiến tôi mất mặt.

Nhưng lại không ngờ, kẻ mất mặt cuối cùng lại là chính hắn.

Sắc mặt Giang Tâm Nhiễm tái mét, không thể tin nổi nhìn hắn đùng đùng nổi giận đạp cửa bỏ đi, chỉ cảm thấy tấm chân tình của mình đã cho chó gặm.

Thẩm Sơ Diêu xuống tầng, ngồi trên bậc thềm, im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Mở khung chat giữa hắn và tôi ra.

Đã tròn hai tuần không có tin nhắn.

Trước đây, mỗi lần hắn gửi tin nhắn, tôi đều sẽ trả lời, nhưng tin nhắn mới nhất dừng lại từ hai tuần trước.

Lúc ấy, hắn nói dối tôi:

“Tối nay anh qua nhà anh em ngủ, không về đâu.”

Nhưng cả hai chúng tôi đều rõ mồn một, tối hôm đó hắn đi mở phòng với Giang Tâm Nhiễm.

Bây giờ nghĩ lại chuyện ấy, trong lòng hắn trào lên một luồng áy náy.

“Xin lỗi em, Tâm Nguyệt, anh không nên chơi cái trò đùa ngu xuẩn đó. Em sẽ tha thứ cho anh… đúng không?”

Hắn vừa gõ xong, ấn gửi thì hiện ra một dấu chấm than đỏ.

Thẩm Sơ Diêu giật bắn người đứng dậy.

“Cô ấy… dám chặn tôi rồi?”

Hắn tự an ủi bản thân một lúc lâu, cuối cùng quyết định đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng,

nghĩ bụng chỉ cần dỗ ngọt bằng mấy bông hoa rẻ tiền là tôi sẽ quay về.

Dù sao năm năm nay, mỗi lần cãi nhau hắn đều dỗ tôi kiểu đó.

Nhưng ngay khi vừa định đi mua hoa,

trợ lý công ty gọi tới, giọng đầy hoảng loạn:

“Giám đốc Thẩm, không hay rồi!”

“Liên tiếp năm, sáu đối tác đã huỷ hợp đồng với chúng ta, chúng ta sắp phải đối mặt với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ, không thể chi trả nổi!”

Khi Thẩm Sơ Diêu đến công ty kiểm tra sổ sách, mới biết những đơn hàng này năm xưa đều là do Hạ Vân Cảnh nhường cho.

Lúc đó hắn còn cảm kích vô cùng, mời Hạ Vân Cảnh đi ăn một bữa lớn.

Bây giờ nghe tin họ đồng loạt quay lưng, huỷ hợp đồng,

Thẩm Sơ Diêu tức đến nỗi đập cốc trà xuống đất, vỡ tan thành mảnh vụn.

“Tốt lắm, Hạ Vân Cảnh, mày chờ đúng lúc ra tay rồi!”

Trợ lý lo lắng đứng bên cạnh hỏi:

“Giám đốc Thẩm, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Thẩm Sơ Diêu mệt mỏi day trán:

“Cậu không cần lo, tôi sẽ đi xin Hạ Vân Cảnh, thử xem có cứu vãn được không.”

“Dù sao năm xưa cũng là anh em thân thiết, tôi không tin cậu ta vì một người phụ nữ mà muốn dồn tôi đến chết.”

Tôi thì chỉ cần liếc qua đoạn video Giang Tâm Nhiễm gửi là cười lạnh, rồi xóa đi luôn.

“Em tin anh vậy sao?”

Hạ Vân Cảnh ôm tôi từ phía sau, khẽ bật cười.

Tôi cũng bật cười theo.

“Không chỉ vì tin anh, mà là”

“Những bản gốc của video đó, em đã xem qua cả rồi.”

Thẩm Sơ Diêu là kẻ háo thắng, lại giấu chuyện không giỏi, đặc biệt là khi nói đến phụ nữ.

Năm xưa hắn không chỉ khoe ảnh riêng tư của tôi trong nhóm anh em thân thiết,

mà sau khi ngủ với Giang Tâm Nhiễm, còn đăng cả video của hai người họ vào nhóm để mấy người bạn xem “chung”.

Chỉ tiếc, đám anh em đó sớm đã là gián điệp của tôi.

Ngay lần đầu tiên nhận được, họ liền gửi cho tôi xem.

Hạ Vân Cảnh nhìn thấy sự chế giễu và bi thương trong mắt tôi, trong lòng anh đau như cắt.

“Anh chỉ hận bản thân không ngỏ lời sớm hơn, để em phải quen hắn suốt năm năm trời.”

Tôi cũng lặng người.

Chuyện năm đó, ai có thể lường trước được?

Tuy tôi và Giang Tâm Nhiễm là chị em sinh đôi, nhưng tính cách tôi trầm lặng,

còn cô ta thì hoạt bát, luôn được cha mẹ thiên vị.

Chỉ vì một hộp kem, tôi bị bố mẹ đánh cho đầy thương tích, rồi đuổi ra khỏi nhà giữa cơn mưa tầm tã.

Họ khiến tôi sợ hãi việc tranh giành, khiến tôi mãi mãi không dám giành bất cứ thứ gì với Giang Tâm Nhiễm.

Chính trong lúc đó, tôi gặp Thẩm Sơ Diêu.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên.

Hắn che ô cho tôi, dù bản thân bị ướt hết nửa người cũng không sao.

Từ đó, hắn thường xuyên đạp xe đến tìm tôi.

Thấy tôi không có đồ ăn sáng, liền chia bánh mì và sữa.

Tôi đứng ngoài khu vui chơi ngẩn ngơ, vì không có tiền, nên vô cùng lúng túng.

Hắn hiểu được sự khó xử đó, dùng tiền tiêu vặt của mình mua vé cho tôi vào chơi.

Cùng tôi ngồi lên ngựa gỗ quay vòng.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap