Quay lại nhìn tập hồ sơ nhị ca tặng,
Bên trong chỉ vẽ một người ấy,
Có lúc dẫn binh tác chiến,
Có lúc chăn cừu cùng dân du mục,
Có lúc băng bó cho binh sĩ bị thương.
Nếu người ấy thật sự là Bắc Nhung Vương…
Vậy vì sao lại khác xa những lời đồn đến vậy?
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khó tả,
Mơ hồ, mông lung.
Cảm giác ấy,
Cuối cùng đã được chứng thực,
Khi ta gặp hắn.
22
Vừa đặt chân vào đất Bắc Nhung,
Ta liền cảm thấy đoàn xe trở nên yên ắng lạ thường.
Vừa vén rèm xe định hóng chút gió,
Liền bắt gặp một gương mặt vừa quen vừa lạ.
Khiến ta giật mình buông rèm ngay.
Ta vỗ nhẹ mặt mình,
Không phải còn chưa tỉnh ngủ, để người trong tranh chạy ra ngoài chứ?
Lúc ta vén rèm lần nữa,
Lại đụng ngay một đôi mắt sâu thẳm.
“Hoài Dương, có gì sai bảo chăng?”
Hoài Dương… là tước hiệu của ta.
Đây là lần đầu tiên có người gọi ta như thế.
Tim ta đập chậm nửa nhịp,
Miệng cũng lắp bắp: “Không… không có gì.”
Thế là hắn cứ thế cưỡi ngựa,
Âm thầm hộ tống đoàn xe ta về thẳng hoàng đô Bắc Nhung.
Chẳng có lấy nửa phần dáng vẻ vương giả.
Ta ngồi trong xe,
Lâu lâu lén vén rèm nhìn hắn.
Lần nào cũng bị hắn bắt gặp.
Cho đến khi gần đến kinh đô,
Gặp một cơn mưa to bất ngờ.
Nam tử ướt như chuột lột liền ngồi vào xe ta.
Chúng ta mặt đối mặt,
Đều có phần lúng túng.
Hắn hỏi ta đường đi có ăn uống nghỉ ngơi tốt không.
Ta chỉ gật đầu, chẳng dám nói nhiều.
“Chuyện đó…”
“Bắc Nhung ta vốn ít mưa.”
Ta gật đầu,
Rồi thấy hơi lạ, liền ngẩng đầu hỏi: “Nên?”
Hắn gãi đầu,
“Nên ta nghĩ là… thần mưa đang hoan nghênh nàng đến Bắc Nhung, mới ban xuống trận mưa này!”
Hắn cười khúc khích, như một tên ngốc tử.
Hoàn toàn không giống hình ảnh vương giả trong tranh, người có thể sát phạt trong nháy mắt.
23
Càng xa khỏi kinh thành, lòng ta càng bâng khuâng.
Lần đầu tiên rời xa quê hương,
Nam nhân đối diện dường như cũng đoán ra tâm trạng ta, nên không dám quấy rầy.
Ta lơ đãng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Bất chợt, một cú rung mạnh làm xe lắc lư,
Ta bừng tỉnh.
Người đối diện đã biến mất.
Ta tò mò vén rèm xe,
Liền thấy Bắc Nhung Vương đang đi về phía sau xe.
Lo lắng có chuyện, ta lấy ô từ cung nữ rồi bước xuống.
Thấy hắn hai tay đang nâng chiếc bánh xe bị lún sâu trong bùn.
Cái xe tám người cũng không nâng nổi,
Hắn mà nâng được một mình?
Ta còn đang nghi ngờ,
Thì Bắc Nhung Vương nhìn thấy ta,
Không hiểu sao liền cởi áo ngoài, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Ta hoảng quá đưa tay che mắt,
Lại không kiềm được mà len lén nhìn qua kẽ tay.
Đúng lúc ấy,
Những dòng chữ từng biến mất từ khi ta rời khỏi Chu triều,
Lại bắt đầu trôi hiện:
【Tôi bỏ lỡ đoạn nào vậy? Diễn biến sao lệch dữ vậy trời?】
【Phía trên không nhìn lầm đâu, Bắc Nhung Vương Hách Liên Phong, kẻ tàn độc khét tiếng, giờ bị công chúa cưa đổ thành cá ngu ngơ rồi!】
【Nhưng nữ phụ này đúng là biết chọn, vì trong nguyên tác, Bắc Nhung Vương nổi tiếng… một đêm có thể thị tẩm chín người đấy nhé!】
Ta bất giác hít sâu một hơi.
Không rõ là do mấy hàng chữ ấy,
Hay là do cảnh tượng trước mắt,
Hách Liên Phong thực sự dùng một tay nhấc bổng cả cỗ xe.
Rồi còn xoay xoay biểu diễn ngay trước mặt ta.
Lông mày nhướng cao đầy đắc ý,
Thấy ta cuối cùng cũng chịu cười.
Hắn mới nhẹ nhàng đặt xe lại chỗ cũ.
24
Những ngày sống tại Bắc Nhung,
Hách Liên Phong đối xử với ta vô cùng tốt.
Sợ ta không quen,
Hắn đặc biệt cho xây một phủ đệ giống y như phủ công chúa ở Chu triều, để ta ở cho thuận lòng.
Còn bỏ ra số tiền lớn mời đầu bếp từ Chu triều tới.
Lúc rảnh, hắn cũng đích thân vào bếp nấu vài món,
khẩu vị nắm rất chuẩn,
cứ như… đã quen biết ta từ rất lâu rồi.
Tất cả những điều tốt của hắn,
Ta đều ghi nhớ trong lòng.
Cho đến một ngày,
Thấy hắn đáng thương ôm chăn đệm định ngủ dưới đất,
Ta vỗ vào bên cạnh mình:
“Đất lạnh, đêm nay ngủ ở đây đi.”
【Ồ hố, tiểu sói con Bắc Nhung Vương giả đáng thương mấy ngày nay, rốt cuộc cũng chờ được đến hôm nay rồi!】
【Công chúa à, đừng có hối hận nha, mời thần dễ, tiễn thần khó đấy!】
【Đoạn sau còn cho tụi mình xem miễn phí nữa không?】
Ta trừng lớn mắt.
Đang định rút lời,
Ai ngờ Hách Liên Phong đã nhanh như chớp nhào tới,
bịt luôn miệng ta lại.
Sáng hôm sau.
Ta thức dậy trong tình trạng ê ẩm cả người.
Thì thấy hắn đang phấn chấn đứng cạnh giường,
tay bưng ly sữa đậu nành, đợi ta dậy.
Ta trừng mắt lườm hắn.
Hắn chớp chớp mắt: “Nàng thơm quá, ta không nhịn được.”
Ta cầm gối ném hắn.
Hắn nghiêng người tránh,
ly sữa trong tay vẫn không rơi một giọt.
Hắn bày ra vẻ mặt oan ức:
“Hồi đó… chẳng phải đã từng hôn rồi còn gì.”
Ta cầm gối thứ hai.
Nhưng cuối cùng vẫn không ném ra.