CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tinh-dinh-bac-nhung/chuong-1-tinh-dinh-bac-nhung/

Ta lạnh lùng nói:

“Lục Kinh Hồng, năm đó bản cung vi hành cùng phụ hoàng, chẳng may rơi xuống nước, người cứu bản cung là huynh sao?”

Ánh mắt Lục Kinh Hồng thoáng né tránh, hồi lâu mới đáp: “Là ta.”

Ta không nhìn hắn.

Mà theo bản năng nhìn lên hư không.

Quả nhiên, dòng chữ lại lướt qua,

【Năm đó nhà họ Lục được thăng chức là nhờ hắn cứu công chúa. Nếu hắn phủ nhận, chẳng phải là phạm tội khi quân sao?】

【Bao năm qua công chúa vẫn không biết, người năm đó vớt nàng lên là Bắc Nhung Vương. Để cứu nàng, hắn truyền khí qua miệng, mất luôn nụ hôn đầu, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên nàng.】

【Y chang vụ của Thái tử, công chúa nhận nhầm hai ân nhân liên tiếp, ngốc đến vô phương cứu chữa luôn rồi!】

14

Ta cảm thấy choáng váng,

Uống một ngụm trà lớn mới thấy đầu óc dần tỉnh táo lại.

Họ nói, người cứu bản cung năm đó… là Bắc Nhung Vương?

Tính theo thời gian,

Lúc ấy hắn còn chưa kế vị, chỉ là một trong những hoàng tử Bắc Nhung.

Nghe đồn hắn giết cha hại huynh, mới lên được ngôi vương,

Thủ đoạn tàn độc, người Bắc Nhung nghe tên là khiếp vía.

Vậy mà nay hắn lại cầu hôn ta.

Chu triều những năm gần đây gặp nhiều thiên tai, Bắc Nhung lại ngày càng mạnh.

Quần thần khẩn cầu phụ hoàng, dù thế nào cũng phải chấp thuận hôn sự này.

Một người như hắn, năm đó vì sao lại xuất hiện ở Chu triều?

Vì sao lại ra tay cứu ta?

Ta đè nén mọi nghi vấn trong lòng.

Khi nhìn lại Lục Kinh Hồng, ánh mắt đã mất đi thứ tình cảm từng có từ thuở thiếu niên.

Hắn thông minh, tài giỏi,

Là người con gái Chu triều nào cũng ngưỡng mộ.

Người như hắn làm phò mã, hoàn toàn xứng đáng.

Thế nhưng khi ta thấy những dòng chữ kia viết rằng,

Người hắn thích từ đầu đến cuối là Tử Yên, chứ không phải ta,

Ta lại… thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là không buồn,

Nhưng nỗi buồn ấy chỉ là tiếc nuối khi bị người khác phủ nhận,

Chứ không phải nỗi tuyệt vọng bị phản bội bởi người mình yêu sâu sắc.

Nghĩ thông suốt rồi,

Ta cũng chẳng còn oán giận hắn nữa.

“Là bản cung quá cố chấp, cho rằng ban cho huynh ngôi vị phò mã là cách báo ân.”

Lục Kinh Hồng có chút kinh ngạc nhìn ta.

“Bản cung sẽ nói với phụ hoàng, từ nay hủy bỏ hôn sự giữa ta và huynh,

Nam nữ hai đường, từ đây không còn liên quan.”

Vừa dứt lời,

Lục Kinh Hồng sững người,

Không dám tin hỏi: “Người… nguyện ý đi hòa thân sao?”

Ta không đáp.

Hắn lại cuống lên:

“Không phải ta có ý đó! Ta chỉ thấy kế sách tráo người không ổn. Chúng ta có thể nghĩ cách khác mà!”

Ta nhìn hắn, giọng đầy châm chọc:

“Cách gì?”

Hắn quả quyết:

“Chỉ cần công chúa từ bỏ ý định để Tử Yên thay thế, vi thần có thể thuyết phục Thánh Thượng hủy bỏ chiếu chỉ hòa thân!”

“Huynh định thuyết phục bằng cách nào?”

“Vi thần nguyện đích thân lĩnh binh, xuất chinh đánh Bắc Nhung!”

Hắn nói giống hệt nhị ca.

Thế nhưng lần này, khi nghe câu ấy, ta chẳng cảm động chút nào.

Trong mắt kẻ như Lục Kinh Hồng,

Luôn lấy chiến tranh làm ưu tiên, không bao giờ nghĩ đến hòa bình.

Ta nói:

“Bắc Nhung hiện nay binh cường mã mạnh,

Chu triều mấy năm liền mất mùa, huynh lấy gì để đánh? Lấy đâu ra lương thảo?”

Lục Kinh Hồng nói như thể điều đó hiển nhiên:

“Nhà giàu đều có trữ lương, không có thì đi vay, không vay được thì tăng thuế.

Chu triều ta có hàng triệu hộ dân, chẳng lẽ còn sợ không gom đủ lương thực sao?”

Hắn nói nhẹ nhàng như không.

Nhưng lại không biết,

Một khi tăng thuế, sẽ có bao nhiêu bách tính đói khát, chết đói bên đường?

Giờ ta lại thấy may mắn,

Vì đã kịp sớm nhận ra bộ mặt thật của hắn.

Trước đây ta vẫn cho rằng, hắn là ân nhân từng thân mật cứu ta,

Nên nhìn hắn qua lớp “bộ lọc ân tình”.

Giờ nhìn lại,

Chỉ thấy một con cóc ồn ào trước mặt, khiến người ghê tởm.

Dù Bắc Nhung Vương có tàn độc đến mấy,

Cũng không bằng Lục Kinh Hồng, kẻ coi tính mạng dân chúng như cỏ rác.

Ta lạnh lùng nói:

“Không cần tướng quân nhọc lòng nữa.

“Bản cung là công chúa, hưởng lộc nước, mang danh hoàng thất. Phụ hoàng muốn bản cung đi hòa thân, đó chính là trách nhiệm bản cung nên gánh.”

Ta dùng chính lời hắn từng nói… trả lại cho hắn.

Sắc mặt Lục Kinh Hồng lập tức sầm xuống.

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên, phá tan cục diện bế tắc:

“Công chúa nói rất đúng, chuyện này… không cần Lục thiếu tướng quân bận tâm nữa!”

15

Sở Kinh Việt dẫn theo một nhóm hạ nhân bước vào.

Huynh nhìn ta, chỉ tay về phía sau:

“Ta đi ngang qua phố, thấy vài món lạ lạ, nghĩ muội sẽ thích, nên mua tặng.”

Hạ nhân dọn đồ ra đầy một sàn, vô cùng chu đáo.

Sở Kinh Việt quay sang nhìn Lục Kinh Hồng,

Ánh mắt bỗng trở nên sắc bén:

“Chiêu Ninh là công chúa của Chu triều,

Hôn sự của muội ấy… còn chưa tới lượt một kẻ ngoại tộc như ngươi xen miệng!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap