28

Nghe đến đây, sắc mặt ta trầm xuống.

Hách Liên Phong ra hiệu cho thị vệ, Sở Trình Dục lập tức bị áp giải rời đi.

Trước khi buông rèm xe, ta để lại một câu:

“Bản cung tất nhiên nhớ rõ, nhưng người ấy… không phải ngươi.”

Sắc mặt Sở Trình Dục lập tức cứng đờ.

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng âm thanh đã bị nhấn chìm giữa biển người.

Mà xe ngựa của ta, há lại là thứ mà một kẻ què chân như hắn có thể đuổi kịp.

Cho dù trong lòng Sở Trình Dục vẫn còn không cam lòng,

cuối cùng hắn vẫn quay lại, nhặt lấy túi bánh kia.

Vừa mở ra, hương thơm quen thuộc phả vào mũi, khiến hắn khẽ ngẩn người.

Năm đó, khi hắn còn là hài tử bị đày vào lãnh cung, bị vú già ngược đãi, đói đến mức quằn quại,

đã từng thấy một túi bánh quế hoa trong góc.

Lúc ấy hắn từng thề,

Nếu sau này thoát khỏi lãnh cung,

nhất định phải tìm bằng được người tốt bụng ấy, để đối đãi thật tốt.

Sở Trình Dục chẳng buồn quan tâm tay bẩn,

bèn nhét luôn một miếng bánh quế hoa vào miệng,

rồi lại một miếng nữa, rồi lại…

Ăn vội quá khiến hắn nghẹn, khóe mắt bỗng rưng lệ.

Lệ chảy xuống, gột sạch những vệt bẩn trên gương mặt hắn, trắng một mảng, đen một mảng.

Hắn cúi đầu xuống,

nước mắt rơi ướt giấy gói bánh.

Giọng nói mang theo nỗi hối hận vô hạn:

“Chiêu Ninh… là ca sai rồi… ngay từ đầu đã sai rồi…”

【Công chúa rất kén ăn, bánh quế hoa của nàng là đặc chế, chỗ khác không làm ra vị ấy được đâu.】

【Năm xưa Lục La lừa hắn rằng bánh là nàng ta đưa, Thái tử tin sái cổ, từ đó một lòng si mê nàng ta. Ai ngờ cuối cùng Lục La lại bỏ trốn, cuỗm hết của cải chạy theo kẻ khác.】

【Hắn không phải mê gái thông minh sao? Đến lúc hoạn nạn thì bay đi trước, cũng là thông minh đấy!】

【Hồi đó ai tâng bốc Lục La thì giờ ra đây nhìn cái kết của Thái tử cho rõ!】

Ta thấy những hàng chữ ấy.

Ánh mắt chỉ nhàn nhạt liếc qua.

Tình nghĩa huynh muội giữa ta và Sở Trình Dục, đã cạn từ lâu.

Về sau hắn sống thế nào, đã chẳng còn liên quan đến ta.

Chỉ là lần hồi kinh này…

Không ngờ, người cũ gặp một kẻ…

Lại đến thêm một kẻ nữa.

29

Phụ hoàng mở tiệc tẩy trần đón ta hồi hương.

Các đại thần cùng gia quyến đều được mời,

thể hiện đầy đủ thể diện cho một công chúa hòa thân như ta.

Ta vừa an tọa.

Lập tức cảm nhận được nhiều ánh mắt nóng bỏng dồn lên người mình.

Đặc biệt là khi Lục Kinh Hồng dẫn vợ con vào yến tiệc,

tiếng bàn tán thì thầm vang lên không dứt.

Phía trên cũng lại xuất hiện hàng chữ bình luận:

【Công chúa đã xuất giá, nam chính cũng cưới vợ, nay cả người cũ lẫn người mới đều tề tựu một chỗ, đúng là tu la tràng!】

【Nhưng Lục Kinh Hồng bị sao vậy? Nam chính mà giờ trông phờ phạc, mặt trắng bệch, mắt thâm quầng, nhìn như bị rút cạn sinh khí.】

【Ngược lại, phản diện Hách Liên Phong thần thái phi phàm, nếu là ta, ta cũng chọn Bắc Nhung Vương!】

【Có thấy không, công chúa có thai xong khí sắc lại càng xinh đẹp, mi mắt yêu kiều, ngẩng đầu đã khiến vợ và thiếp của Lục Kinh Hồng bị dìm hẳn xuống!】

Ta biết Lục Kinh Hồng vẫn luôn nhìn ta.

Từ lúc ta ngồi xuống, ánh mắt ấy cứ dính chặt không rời.

Khi ta nhìn lại, mắt hắn lập tức sáng lên,

hắn đứng dậy nâng ly, bước đến trước mặt ta.

“Chiêu Ninh, đã lâu không gặp.”

Ta gắp một đũa thức ăn cho Hách Liên Phong,

rồi mới lười nhác đáp lời:

“Lục tướng quân, ngươi là thần, ta là chủ, nên gọi bản cung một tiếng trưởng công chúa mới phải.”

Lục Kinh Hồng sững lại.

Dường như không nghĩ ta lại lạnh lùng đến vậy.

Nhưng hắn vẫn cố giữ ly rượu,

bộ dạng rõ ràng là, ta không uống, hắn sẽ không đi.

Ta thấy phiền, đang định lấy lệ cho xong chuyện,

nào ngờ Hách Liên Phong lại đột ngột cầm lấy ly rượu trong tay hắn,

đổi sang một cái bát lớn,

rót đầy tận miệng.

Lục Kinh Hồng là người luyện võ,

mà lại để bị đoạt đồ như thế,

lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Hách Liên Phong.

30

Ta không rõ Hách Liên Phong định làm gì.

Chỉ thấy hắn nâng bát rượu lên, cụng một cái với Lục Kinh Hồng:

“Hảo hán phải uống rượu bằng bát lớn. Cái ly kia nhỏ quá, yếu ớt như đàn bà con gái. Hay là tướng quân không dám uống?”

Thế là hai người bắt đầu đấu tửu.

Ta liếc nhìn nhị ca cầu cứu.

Nhưng phụ hoàng đã giao nhị ca chủ trì yến tiệc,

huynh ấy không những không can ngăn,

mà còn gia nhập chiến trường.

Các quý tộc thế gia xung quanh cũng bắt đầu đặt cược xem ai thắng.

Trước giờ ở Bắc Nhung, ta chưa từng thấy Hách Liên Phong uống rượu trước mặt mình.

Không ngờ tửu lượng hắn lại cao như vậy.

Không ai đấu lại hắn.

Tiệc tan.

Nhị ca lại kéo Hách Liên Phong đi uống tiếp.

Hiếm khi thấy huynh ấy vui như vậy, ta cũng không ngăn.

Đại tẩu gọi ta trò chuyện một lúc.

Sau khi tiểu chất nhi tỉnh giấc, nàng đi dỗ bé,

ta liền một mình cùng nha hoàn ra hồ hóng mát.

Từ xa, ta thấy Lục Kinh Hồng quay lại.

Linh cảm chẳng lành, ta vội quay người rời đi.

Không ngờ hắn lại thi triển khinh công vượt hồ, chắn ngang đường.

Mặt đỏ vì rượu,

hắn nhìn ta, nói:

“Chiêu Ninh, hai năm nay, ta rất nhớ nàng.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap