Bàn tay dưới tay áo của ta siết chặt, chính tên yêu đạo này, nếu không phải hắn nói ra lời sấm “một nữ mệnh phượng”, thì ta đã không vừa sinh ra đã mất đi tất cả.

Nếu một ngày ta ngồi lên ngôi Hậu, người đầu tiên ta muốn giết, chính là hắn.

Nghĩ là vậy, ta vẫn phải giả vờ cung kính, cúi thấp đầu, sợ hắn thực sự có pháp thuật nhìn thấu lòng người.

Hoàng thượng nheo đôi mắt dài, hỏi:

“Đây là đứa con mang mệnh phượng của họ Hoa?”

Quốc sư đáp:

“Phải. Chính là nàng, đến lúc sẽ đưa Bệ hạ phi thăng thành tiên.”

Theo lý mà nói, Hoàng thượng tu tiên mê tín, yêu thích điềm lành, lẽ ra nên vui lòng với ta.

Nhưng ánh mắt ông ta lại tối tăm nhìn ta, khẽ cười lạnh một tiếng, tiếng cười ngắn gọn vang vọng trong đan phòng trống trải, khiến ta nổi hết da gà.

“Ban đan dược.”

Thái giám dâng lên một hộp gỗ, trong có hai viên đan dược đỏ tươi.

Thái tử ngoan ngoãn cầm lấy một viên, nuốt vào.

Ta cũng đành học theo, gạt đi cảm giác kỳ dị, nuốt lấy viên còn lại.

“Được rồi, lui xuống đi.”

Ra khỏi Tây Viên, Thái tử tìm một nơi vắng vẻ, thò tay vào cổ họng móc ra rồi nôn mửa kịch liệt.

“Có độc ư?”

Hắn cười thảm:

“Ngươi có biết thứ đan đó luyện từ gì không?”

Ta lắc đầu.

“Thôi, không biết mới là phúc.”

Lòng ta càng lúc càng bất an, vội học hắn móc họng, nôn đến trời đất quay cuồng mà viên đan kia vẫn chẳng ra.

Về sau ta mới nghe nói, thứ đan ấy luyện từ huyết đồng nữ, tâm trai trẻ, xác khô của thi thể, không trách Thái tử lại buồn nôn đến vậy.

Ta vốn biết hậu cung các đời đế vương đầy sóng ngầm hiểm độc, nhưng khi thực sự thân ở giữa, mới biết từng bước đều như giẫm trên băng mỏng.

Ta viết thư cho nghĩa phụ, báo tình hình trong cung, sai nha hoàn nghĩ cách truyền ra ngoài.

Vài ngày sau, hồi thư của nghĩa phụ được kẹp trong khay điểm tâm gửi đến. Ta mở tờ giấy nhỏ ấy ra, chỉ có hai chữ:

“Giết đế.”

Hai chữ ấy, khiến tim ta lạnh ngắt.

Ta lập tức đốt thư, nghiền thành tro vùi trong chậu hoa, lúc ấy mới tạm an tâm.

Ta luôn biết nghĩa phụ mưu đồ đại sự, nhưng ta cứ nghĩ mục tiêu ông muốn giết là Hoàng hậu Vương thị, không ngờ, là Hoàng đế.

Giờ đây Thái tử bị nghi ngờ, Tiêu Tiệp phi có Nhị hoàng tử đang chực chờ, đúng là càng kéo dài càng nguy hiểm.

Nếu Hoàng đế chết, Thái tử lên ngôi, ta sẽ danh chính ngôn thuận thành Hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, tim ta khẽ run lên.

Tháng Tám, mừng thọ Hoàng đế, ta dâng lên một quyển “Thông Huyền Chân Kinh” do Cao nhân đời trước là Cát Thiên Sư chép tay.

Tương truyền Cát Thiên Sư đạo hạnh cao thâm, giỏi luyện đan, biết gọi gió gọi mưa, ba trăm tuổi phi thăng thành tiên.

Kinh thư chép bằng huyết đầu lưỡi, pha chu sa, trộn kim sa, viết lên giấy vàng tẩm phèn, ánh sáng lấp lánh, quý giá vô ngần, là chí bảo đạo gia.

Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, đến cả thái độ với Thái tử cũng dịu dàng hơn.

Thái tử vốn u uất chán chường, lúc này như được thắp lại ánh sáng, hai trắc phi đều bị hắn lạnh nhạt bỏ mặc, mỗi đêm đều đến bên ta.

Lúc nồng nàn nhất, ôm lấy ta nói:

“Tử Mộ, cảm ơn nàng. Ta biết mà, bất chấp mẫu hậu phản đối, cưới nàng là quyết định đúng đắn. Nàng chính là điềm lành.”

Ta nép vào lòng hắn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng chỉ nghĩ:

Ta là Hoa Tử Thiện. Không biết bao giờ, hắn mới gọi đúng tên ta một lần?

E là, mãi mãi cũng chẳng có ngày đó.

Từ lúc ta mạo danh Hoa Tử Mộ, giành lấy thân phận cát tường của nàng, đã định trước… chẳng bao giờ có được điều ấy.

Rằm tháng Tám, đêm Trung Thu.

Lẽ ra là đêm đoàn viên thưởng nguyệt, trong cung cũng mở yến tiệc treo đèn, do Hoàng hậu chủ trì.

Lễ tế nguyệt vốn phải do Hoàng đế đích thân cúng bái, dâng hương, khấn nguyện quốc thái dân an, gió thuận mưa hòa, nhưng người vẫn không tới, để Hoàng hậu thay mặt.

Hoàng đế nói người phải hấp thụ linh khí từ ánh trăng tròn, giúp tăng tiến đạo hạnh.

Người lên Tu tiên đài ở Tây Viên, uống hai viên đan mới luyện, nhập định tu hành.

Nhưng giữa lúc tĩnh tọa, bỗng phun máu tươi, đột tử ngay tại chỗ.

13

Hoàng đế băng hà, cả hậu cung rối loạn.

Hoàng hậu Vương thị hành sự quyết đoán, lập tức phong tỏa Tây Viên, bắt giữ toàn bộ nhân sự ở đan phòng, bao gồm cả Quốc sư.

Cửa cung lập tức đóng chặt, các đại thần và mệnh phụ tham dự yến hội bị giữ lại, không ai được rời khỏi.

Thái tử nhanh chóng giành quyền kiểm soát ngọc tỷ, triệu tướng quốc, chỉ huy sử Cẩm y vệ, tông chính của Tông nhân phủ, Trấn Quốc công cùng thái y vào khám nghiệm nguyên nhân Hoàng đế băng hà.

Cuối cùng, được xác định, do đan dược gây ra.

Thành phần đan gồm chu sa, đại hoàng, lưu hoàng, hồng chì và thủy ngân, độc tính như hổ sói, cực kỳ mãnh liệt.

Hoàng hậu Vương thị giận dữ, hạ chỉ lăng trì Quốc sư.

Quốc sư liều mạng biện bạch rằng Hoàng đế chỉ là “thây hóa phi thăng”, nhưng chẳng ai tin hắn nữa.

Hoàng đế mất đột ngột, không lưu lại di chiếu, nhưng Thái tử đăng cơ vốn là chuyện hợp tình hợp lý.

Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị đại điển phụng an đại hành Hoàng đế và đăng cơ tân đế.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap