Ta thực sự tức đến bật cười.
“Nếu những động tác tiếp xúc thông thường đó mà trong mắt ngươi đã là câu dẫn, thì ta cũng hết lời rồi.”
“Còn chuyện hôn với ngủ, làm phiền ngươi nhớ lại cho rõ, tất cả đều là ngươi chủ động, đừng có đổ lỗi cho ta!”
Phó Trường Giác ngẩn ra, gương mặt từ từ đỏ bừng đầy thẹn thùng.
Để giành phần thắng, cũng để trả thù cái hôm hắn bỏ ta lại trên giường mà chạy mất, ta liền giễu cợt:
“Trước đây ta chưa từng chủ động chọc ngươi, sau này lại càng không.”
“Ngươi, một tên ngốc nghếch không biết ngủ với nữ nhân như vậy, chẳng xứng để ta bỏ công.”
Sắc mặt Phó Trường Giác lập tức tối sầm lại, ánh mắt sắc như dao:
“Ngươi vừa mắng ta là gì?”
Tim ta hơi co rút một chút.
Hình như giẫm trúng điểm yếu của hắn rồi.
Nhưng ta không muốn tỏ ra yếu thế.
Cứng đầu tiếp lời:
“Ngốc, ta nói ngươi là ngốc…”
Chưa nói hết câu.
Phó Trường Giác bất ngờ siết lấy cổ ta, cúi người hung hăng hôn lên môi ta.
Lưỡi hắn chen vào, như muốn ép tất cả những lời ta chưa kịp nói nuốt ngược trở lại cổ họng.
Hắn khiến ta không thể thở nổi.
Ta dùng sức đẩy ngực hắn ra,
nhưng hắn lập tức ép ta vào tường,
hai tay nắm chặt cổ tay ta khoá lên đỉnh đầu,
nụ hôn càng lúc càng sâu, càng cuồng nhiệt.
Ta thật sự không thở nổi, đầu choáng váng,
hai chân mềm nhũn, không còn sức phản kháng.
Lúc này Phó Trường Giác mới dần dịu lại,
nhưng cơ thể hắn phản ứng mạnh mẽ.
Ta mở to mắt kinh ngạc.
Phó Trường Giác cũng cảm nhận được,
lập tức rời khỏi ta.
Ta vội hít lấy mấy ngụm không khí tươi mới.
Châm chọc hắn:
“Vừa rồi lại là ngươi chủ động hôn ta, đừng nói với ta là… lại không dám nhận đấy nhé?”
Phó Trường Giác thân hình còn khom nhẹ,
nghe vậy liền thẳng lưng lên như bị kích thích:
“Ai nói ta không dám nhận?”
“Vừa rồi đúng là ta hôn ngươi,
ta… ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Giọng hắn gấp gáp, nghiêm túc.
Tim ta run lên.
Cảm giác nếu ta nhân cơ hội ép hắn cưới,
hắn rất có thể sẽ gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng… ép buộc thì chẳng có gì tốt đẹp.
Vả lại, ta cũng tự biết mình không xứng với hắn.
Chẳng thèm tự rước lấy nhục.
Ta bướng bỉnh nói:
“Ta có thích ngươi đâu. Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
“Ngươi chỉ cần đừng tới quấy rối ta là được.”
Ta liếc sang đôi giày trên bàn:
“Giày đó, muốn thì lấy, không muốn thì thôi.”
“Không muốn.”
“Vậy ta mang tặng Vương đại ca lần sau nhé,
huynh ấy rất thích kiểu giày ta làm.”
Phó Trường Giác nghiến chặt răng, không nói một lời, bỏ vào phòng mình.
Cũng chẳng chịu ra ăn trưa hay tối.
Ta chẳng buồn chiều theo nữa.
Tắm rửa sớm rồi lên giường đi ngủ.
Nào ngờ,
bên ngoài vang lên tiếng nước lách tách.
Ta mở cửa sổ nhìn ra,
thấy Phó Trường Giác cởi trần,
chỉ quấn khăn ngang hông,
đang tắm dưới giếng trời giữa đêm khuya.
Tim ta thắt lại,
vội chạy ra ngoài.
Phó Trường Giác thấy ta,
còn khẽ nhếch môi, chậm rãi đổ nước lên ngực,
khoe rõ cơ bắp rắn rỏi.
Ta bực bội mắng:
“Ta từng thấy người ngốc, nhưng ngốc như ngươi thì là lần đầu tiên!”
“Giận dỗi gì thì giận, cũng không thể đùa với thân thể mình!”
“Gió lạnh thế này, tắm ngoài trời dễ bị cảm lắm! Mau vào phòng tắm!”
“Nếu ngươi bệnh, ta không có tiền gọi đại phu đâu!”
Sắc mặt Phó Trường Giác xịu xuống,
muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng lẳng lặng hậm hực vào trong.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó,
đạn ngữ lâu không thấy lại bật lên:
【Cú này là “ném mị nhãn cho kẻ mù”!】
【Thế tử trong lòng: Ta hận ngươi, đồ khúc gỗ vô tâm!】
【Tui bỏ lỡ gì vậy trời? Sao Thế tử lại hạ mình mê hoặc quả phụ nhỏ chứ?!】
Ơ?
Phó Trường Giác vừa rồi là… đang quyến rũ ta à?!
12
Ta nằm trên giường, cố tiêu hóa thông tin này.
Nhưng càng nghĩ… lại càng thấy không thể nào.
Phó Trường Giác đường hoàng như thế, việc gì phải dụ dỗ ta?
Sáng hôm sau.
Không thấy hắn ra ăn sáng,
ta lo hắn bị cảm lạnh sinh bệnh,
liền đi đến trước phòng hắn.
Vừa tới nơi,
qua khe cửa, ta thấy hắn trải hết quần áo ta may cho ra giường,
tay còn cầm một bộ so lên người,
tựa như đang chọn xem cái nào đẹp hơn.
Ta gõ cửa bước vào, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi lát nữa lên núi, mặc gì cũng bẩn thôi, chọn đồ làm gì vậy?”
Phó Trường Giác đáp nhàn nhạt:
“Hôm nay ta không đi.”
“Sao thế? Không phải ngươi nói phải săn thú đổi lộ phí à?”
“Chẳng lẽ ta không thể ở nhà nghỉ một ngày? Hay ngươi muốn đuổi ta đi sớm cho rảnh?”
Ta nghẹn lời:
“Không có… mau ra ăn sáng đi.”
Cuối cùng hắn chọn một bộ trường bào tay rộng màu lam nhạt, tà áo rũ như mây.
Thắt lưng buộc bằng dây tơ màu lam sẫm thêu bạc,
mái tóc búi cao, cài một cây trâm ngọc trắng.
Khiến dung nhan tuấn tú của hắn càng thêm thanh tú thoát tục, khí chất cao quý mà vẫn giữ nét thiếu niên non trẻ.
Ta không khỏi nhìn thêm vài lần.
Rồi lại nhớ đến mấy câu đạn ngữ nói Phó Trường Giác muốn quyến rũ ta…
Nhưng ngoài cây trâm kia là vật hắn mang theo từ đầu,
còn lại đều do ta may cho.
Chắc không phải cố ý dụ dỗ.
Chỉ là, hắn sinh ra đã quá đẹp, mặc gì cũng cuốn hút.
Đang ăn sáng nửa chừng,
Vương Mặc đứng ở cổng sân gọi ta.
Phó Trường Giác sắc mặt lập tức tối lại.
Ta bảo hắn tự ăn, rồi ra trò chuyện với Vương Mặc.
“Muội muội, ta nhớ nhà muội có cái cưa. Cho ta mượn dùng chút được không? Ta muốn làm cho mẫu thân một cái ghế có lỗ, tiện cho người đi vệ sinh.”
“Cái cưa đó để mấy năm không đụng tới, chắc ta phải tìm kỹ…”
Lời còn chưa dứt,
đã nghe Phó Trường Giác yếu ớt gọi:
“Phương Chỉ Hàn… ta khó chịu quá…”
Quay đầu lại nhìn,
thấy hắn ôm bụng nằm gục trên bàn, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ta lo lắng trong lòng, vội nói với Vương Mặc:
“Ta phải xem biểu đệ thế nào, huynh cứ về trước nhé. Tìm được cưa rồi ta sẽ mang qua.”
Vương Mặc đưa mắt nhìn Phó Trường Giác thật sâu,
rồi gật đầu:
“Vậy ta không quấy rầy nữa. Nếu muội cần giúp gì, cứ đến tìm ta.”
“Ừ.”
Ta vội vàng chạy tới chỗ Phó Trường Giác, sốt ruột hỏi:
“Ngươi thấy chỗ nào không ổn?”
Phó Trường Giác ngước đôi mắt đẹp lên, đáng thương nhìn ta:
“Đau bụng.”
Ta trách móc:
“Ta biết ngay ngươi sẽ bị cảm mà. Tối qua còn bày đặt tắm ngoài trời!”
“Có phải đau bụng đi ngoài không?”
“Không, chỉ là đau…”
“Vậy để ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
“Không cần… ngươi giúp ta xoa là được.”
“Cái này… có tác dụng sao?”
“Có. Ngươi đưa tay đây.”
Ta kéo ghế ngồi bên cạnh.
Phó Trường Giác nắm tay ta, luồn tay ta vào trong áo hắn,
ấn lên bụng cứng rắn và nóng ran của hắn.
“Ngươi xoa chỗ này là được.”