CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/thanh-toan-giac-mong/chuong-1-thanh-toan-giac-mong/

“Thanh Uyển vào Đông Cung đã là chuyện chắc chắn, nàng mau đi nói rõ với Hoàng tổ mẫu, đừng giận dỗi nữa.”

“Ta đích thân đến dỗ nàng rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”

Lý Hoán à, Lý Hoán…

Phải chăng ai rời xa ngươi, thì sẽ càng khiến ngươi yêu thích hơn?

Nhưng ta, chẳng còn hứng thú chơi trò “ngươi đuổi, ta trốn” cùng ngươi nữa.

Lâm Thanh Uyển vội vã chạy đến, vừa nghe được những lời này, gần như nghiến nát răng:

Thế nhưng nàng không dám nổi giận.

Trước mặt “Thái tử ca ca”, nàng vẫn là con thỏ nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.

“Thái tử ca ca đến rồi à? Mau vào nghỉ một lát, sáng sớm sương lạnh, nhiễm gió thì sao được?”

Lý Hoán chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái.

“Thanh Uyển vào trước đi, ta còn đôi lời muốn nói với A tỷ nàng.”

Nam nhân…

Có phải đều như vậy?

Vĩnh viễn không biết trân trọng người mình nắm chắc trong tay.

Lâm Thanh Uyển không nói thêm gì,

nhưng vẫn cố chấp khoác tay chàng, không chịu rời đi.

Lý Hoán có vẻ mệt mỏi, day nhẹ khóe mắt:

“Nàng đứng đây từ sáng sớm, chẳng phải để chờ ta cúi đầu sao?”

“Thôi được rồi, ta chịu cúi đầu, nàng đừng cố chấp nữa.”

“Thanh Uyển ngoan ngoãn, sau này cùng nàng vào Đông Cung, ta chỉ càng thêm kính trọng nàng.

Nàng đang giận dỗi cái gì chứ?”

Đột nhiên, ta nở nụ cười với chàng.

Chàng lắc đầu bất lực, vẻ mặt như thể “quả nhiên là thế”.

Thế nhưng, ta không hề làm như chàng dự đoán.

Ta đi vòng qua chàng, thẳng hướng cửa lớn mà bước đến.

Là Mục Liên An đến.

Phía sau hắn là một đoàn người đen nghịt, gần như chật kín cả cửa phủ.

Họ đang khiêng sính lễ mà hắn đã chuẩn bị.

“Huynh đến rồi à? Ta chờ huynh lâu lắm rồi, phụ mẫu cũng đang đợi trong nhà đấy.”

Ta vừa nói, vừa kéo Mục Liên An bước vào.

Lúc đi ngang qua Lý Hoán, hắn bước sang bên trái ta.

Tự nhiên mà chắn giữa ta và Lý Hoán.

Lý Hoán phất tay áo bỏ đi,

Lâm Thanh Uyển vội vàng đuổi theo.

Người hầu rót trà cho Mục Liên An, nhưng hắn lại đứng dậy,

tự tay rót trà mời phụ mẫu ta.

“Mục mỗ một đời chinh chiến, không biết nói lời hoa mỹ.

Chỉ xin nhị vị yên tâm, còn ta một ngày, thì Thanh Âm sẽ bình yên một ngày.

Ta nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng.”

Có lẽ phụ mẫu lại nhớ đến cuộc đời của tổ mẫu ta,

trong mắt họ hiện lên một sự kiên định hơn người.

Họ không nói nhiều, chỉ bảo duyên đến thì nên trân trọng,

xin hắn hãy chăm sóc ta thật tốt.

Lễ cưới được định vào mồng sáu.

Còn ngày ta rời đi là ngay hôm sau lễ thành thân.

Biên cảnh đang gấp, Mục Liên An có thể nán lại đến vậy, đã là giới hạn.

Tuy Mục Liên An là người thô lỗ,

nhưng lòng lại vô cùng tinh tế.

Nhìn thấy cảnh chuẩn bị đại hôn tấp nập,

trong lòng ta bỗng thấy có chút áy náy…

Dù sao, ta chưa từng thật lòng muốn gả cho hắn.

9

Ngày thành thân, khắp nơi rộn ràng náo nhiệt.

Sau khi tân nương tân lang uống xong rượu giao bôi, hỉ nương cười tươi tiễn bước ra ngoài.

Nhìn ngọn nến hồng lay động, ta nhất thời chẳng biết mở lời thế nào.

Mục Liên An mỉm cười dịu dàng, tháo lớp áo cưới đang buộc cùng nhau giữa hai ta.

Hắn đứng dậy, đưa cho ta một vật.

“Xem đi.”

Ta đưa tay nhận lấy, là hôn thư.

Là một bản hôn thư… chưa được đóng ấn.

Ta sững người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mục Liên An vẫn cười ôn hòa như mọi khi.

“Thanh Âm, nàng không cần lo phải mở lời thế nào.”

“Hôn thư không có ấn, tức là vô hiệu.”

“Sáng mai ra khỏi thành, nàng liền tự do.”

Hắn… đều đã biết sao?

Hắn ngồi xuống, ánh mắt nhìn ta như chất chứa ngàn vạn cảm xúc.

“Ta biết nàng không muốn gả cho ta.”

“Phải nói đúng hơn là, nàng chẳng muốn gả cho bất kỳ ai, đúng không?”

“Nhưng ta thật lòng thật dạ yêu mến nàng, nên mới mượn cớ đại hôn này, xem như tự hoàn thành một giấc mộng. Nghi lễ đầy đủ, quy củ chẳng thiếu một phần.”

Hắn dừng lại giây lát, nét mặt hiện rõ một tia chua xót:

“Như vậy, ta xem như đã từng hoàn chỉnh có được nàng trong một khoảnh khắc.”

“Như vậy… là đủ rồi.”

Trong lòng ta như nổi lên sóng lớn cuồn cuộn.

“Nhưng chúng ta mới gặp nhau vài lần, sao huynh có thể…”

…thâm tình đến vậy?

Hắn chậm rãi kể lại một câu chuyện.

Năm đó tổ mẫu ta ra chiến trường, cả nhà ta từng ở biên ải vài tháng.

Lâm Thanh Uyển chịu không nổi gian khổ, suốt ngày ầm ĩ đòi quay về Trường An.

Còn ta thì lại mê mẩn cảnh tượng phía sau doanh trại.

Mỗi ngày đều ra thao trường ngắm tổ mẫu mặc giáp cưỡi ngựa tung hoành, là thời khắc vui vẻ nhất đời ta.

Tổ mẫu thấy ta yêu thích, liền may riêng cho ta một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ nhỏ xíu,

dắt ta rong ruổi giữa trời tuyết trắng xoá mỗi ngày.

“Ta từ nhỏ đã bị cha ném vào quân doanh rèn luyện, chưa từng gặp một nữ hài nào rực rỡ sống động đến vậy.”

“Rõ ràng chỉ là một đứa bé, vậy mà không hề sợ chiến mã, cưỡi còn vui hơn cả binh lính.”

“Còn nhớ có một đêm, doanh trại bị quân địch tập kích không?”

“Ta bị đè dưới lều trại, mọi người lo tháo chạy, chẳng ai chú ý đến ta. Là nàng đã kéo ta từ đống đổ nát ra ngoài.”

“Ta bị thương, máu tuôn như suối, nàng liền tháo khăn choàng đỏ tổ mẫu tặng nàng, băng vết thương cho ta.”

“Sau đó nàng quay về Trường An, ta không còn gặp lại nàng, nhưng cũng chưa từng quên được nàng.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap