9

Lục Lâm Uyên hoàn toàn sụp đổ trước những lời tôi nói.

Trước khi đến đây, có lẽ anh ta đã chuẩn bị cả vạn lý do để biện giải cho bản thân.

Nhưng nếu thật lòng tự vấn, thì không ai hiểu rõ hơn anh ta.

Lần đó ở nước ngoài, khi gặp lại Thẩm Tuyết ăn mặc lẳng lơ, thực chất lòng anh ta đã động.

Đàn ông thì có ai không trăng hoa?

Có lẽ anh ta đã nghĩ như vậy, chỉ là “vui chơi một chút” với Thẩm Tuyết.

Chỉ một đêm đã cảm thấy mới lạ, rồi không thể dứt ra được.

Anh ta luôn miệng nói rằng chỉ xảy ra “một lần” với Thẩm Tuyết.

Nhưng sự thật mà tôi điều tra được là, cả một tháng trời.

Anh ta ôm ấp Thẩm Tuyết, mở phòng khách sạn, gần như không bước chân ra khỏi đó suốt cả tháng.

Đáng tiếc là anh ta không biết: Thẩm Tuyết là do ở nước ngoài không sống nổi nữa, nên muốn tìm một “kim chủ” để dựa dẫm.

Thiếu gia nhà họ Lục, lại là thanh mai trúc mã, tất nhiên là mục tiêu tốt nhất.

Chỉ cần một chút dụ dỗ, Lục Lâm Uyên đã ngoan ngoãn mắc câu.

Có lẽ, cô ta còn nhìn rõ hơn tôi,

Thấy được những kẽ nứt trong cuộc hôn nhân của tôi và Lục Lâm Uyên.

Thứ gọi là thề non hẹn biển ấy, thật ra chỉ là bong bóng xà phòng, chạm nhẹ là vỡ.

Thế nên, Thẩm Tuyết bắt đầu tham vọng hơn.

Cô ta không chỉ muốn làm người tình bí mật, mà là muốn làm bà chủ nhà họ Lục.

Lục Lâm Uyên cứ như vậy mà rơi vào bẫy.

Rồi cuối cùng anh ta vẫn tự cho rằng mình bị mê hoặc.

Nực cười thật.

Hôm sau, tôi đang sắp xếp lại lọ hoa trong nhà nghỉ thì Lục Cảnh Thần hấp tấp chạy vào.

Sắc mặt cậu ta rất kỳ quái.

“Chị dâu… à không, Thanh Nhiễm, chị đã nói gì với anh tôi vậy?”

Tôi nhún vai: “Chỉ vài câu vu vơ thôi.”

Lục Cảnh Thần càng thêm khó xử:

“Anh tôi… anh ấy tự… thiến rồi.”

Tôi quay đầu lại nhìn: “Cái gì thiến cơ?”

Lục Cảnh Thần thở dài:

“Là tự thiến thật. Em không ngờ người anh luôn kiêu ngạo ấy, dù có tự sát cũng phải giữ thể diện, vậy mà giờ lại làm ra chuyện như thế.”

“Anh ấy còn rất bình tĩnh, bảo đã nhìn thấu hồng trần, muốn xuất gia làm hòa thượng.”

Cậu ta chỉ về phía bắc thị trấn:

“Đã chọn xong chùa rồi, nói là sau khi xuất viện sẽ đến chùa Thanh Phàm ở phía bắc.”

“Anh ấy lần này… hình như là thật lòng.”

“Từ khi chị đi, đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy yên tĩnh và nhẹ nhõm như vậy.”

Tôi khẽ mỉm cười.

Lục Lâm Uyên… cuối cùng cũng tìm được chỗ bám víu sao?

Chuyện này rõ ràng là anh ta đang tự an ủi chính mình.

Muốn xuất gia, tìm sự thanh thản trong lòng, rồi lấy danh nghĩa ở chùa phía bắc để “trông coi” tôi từ xa.

Người đàn ông này, cuối cùng vẫn tìm được một cách ích kỷ để trốn chạy.

Nhưng…

Tôi còn một món quà cuối cùng chưa gửi cho anh ta.

Món quà tôi đã chuẩn bị suốt một năm.

Chuyện Lục Lâm Uyên xuất gia ở chùa Thanh Phàm gây chấn động không nhỏ.

Anh ta tổ chức một nghi thức xuống tóc hoành tráng.

Còn quyên tiền tu sửa lại toàn bộ ngôi chùa, và cố tình xoay phòng thiền của mình hướng thẳng về phía nhà nghỉ của tôi.

Hôm ấy, hương khói nghi ngút.

Lục Lâm Uyên khoác áo cà sa, bình thản cạo đầu xuống tóc.

Sau nghi lễ, anh ta ngồi trong thiền phòng, thấy tôi xuất hiện trước cửa.

Trong mắt Lục Lâm Uyên thoáng hiện lên niềm vui.

Tôi nhẹ nhàng đặt một hộp gỗ trước cửa.

Lục Lâm Uyên vội vàng lao ra, ôm chặt lấy chiếc hộp.

Mở ra, nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức biến mất.

Trong hộp là bài vị của đứa con đã mất, cùng một khối máu thịt được niêm phong trong quan tài nhỏ bằng băng lạnh.

Tôi quay người bỏ đi.

Sau lưng vang lên một tiếng gào xé ruột gan.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Thần đến thu dọn thi thể của vị hòa thượng tự sát.

Lần này, Lục Lâm Uyên thật sự chết rồi.

Không còn những nghi lễ màu mè.

Anh ta dùng bài vị của con mình để cắt đứt cổ họng.

Việc cuối cùng tôi làm tại thị trấn nhỏ này, là mang theo quan tài nhỏ của con rời đi.

Tôi sẽ không bao giờ để con phải chôn cùng anh ta.

Tôi lái xe một mình, thân đơn ảnh chiếc, nhưng lại tự do, hướng về phía mặt trời rực rỡ nơi chân trời xa…

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap