Lê Giang ngẩng đầu, trừng mắt liếc tôi một cái, cười lạnh:
“Vì tôi sợ có người, giống Trần Tang, cũng nhắm vào anh cả tôi.”
Nhìn ánh mắt cảnh giác đầy đề phòng ấy, tôi lập tức hiểu ra.
Lê Phạm chắc đã nói hết với anh ta rồi.
Nhưng có lẽ, Lê Giang đã hiểu sai, cho rằng anh cả của mình là bất đắc dĩ.
Tôi ngả người dựa vào lưng ghế, cong môi cười nhẹ:
“Nếu anh đã biết tôi có ý đồ với anh cả anh, thì tìm thời gian ly hôn đi là vừa.”
Không ngờ tôi lại chủ động nhắc đến ly hôn.
Lê Giang sững lại, rồi lập tức nhíu mày, giọng đầy khinh thường:
“Hừ, ly hôn với tôi rồi cô tưởng sẽ theo đuổi được anh cả à?”
“Cô như vậy mà đòi với tới anh cả tôi? Mơ mộng hão huyền!”
Nhìn vẻ mặt đầy mỉa mai và khinh bỉ đó,
tôi lặng một lúc, nhướng mày:
“Có bao giờ anh nghĩ, là anh cả của anh có ý với tôi trước?”
Lê Giang rất không khách khí lườm tôi một cái.
Rõ ràng là không tin.
Tôi nhếch môi cười, không tiếp tục vạch trần.
Nhưng rất mong chờ khoảnh khắc anh ta biết được sự thật.
Và khoảnh khắc đó… đến nhanh hơn tôi nghĩ.
Vừa ăn sáng xong, mẹ Lê gọi điện bảo chúng tôi về nhà họ Lê tham dự tiệc từ thiện.
“Anh cả con bao năm nay mới lần đầu dẫn con gái về nhà, có khi sau này chính là chị dâu các con đấy…”
Bà vừa vui vừa phấn khởi nói.
Nghe vậy, lời định từ chối của tôi liền nuốt ngược vào.
Chị dâu tương lai sao…
Vậy càng nên đi xem thử một chút.
11
Buổi tiệc từ thiện tổ chức tại nhà họ Lê, khách đến rất đông.
Khi tôi và Lê Giang đến nơi, cơ bản ai cũng có mặt rồi.
Thấy hai chúng tôi đứng cách nhau cả nửa mét, ai cũng chẳng buồn nói chuyện với ai,
không ít người nở nụ cười khoái chí như sắp được xem trò vui.
“Tôi đã nói rồi, họ chỉ là diễn thôi.”
“Nghe nói Lê Phạm đối xử với Cố Du cũng không tệ, nếu là diễn, thì anh ấy cũng đâu cần tốt như vậy.”
“Cố Du chưa về nhà họ Cố thì là đứa nhặt rác. Lê Phạm ngày xưa cũng từng bới rác đấy, biết đâu hai người họ là đồng cảnh ngộ.”
“Con mẹ Lê Phạm đúng là đồ rác rưởi, thứ rác rưởi sinh ra được đứa con ra hồn chắc?”
“Hừ, thằng vô dụng như Lê Giang, nếu không nhờ Lê Phạm, thì làm gì có cửa trèo lên đầu bọn mình.”
…
Người nói chính là người nhà họ Lê, giọng điệu coi thường.
Họ nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được.
Mẹ Lê từng bị bắt cóc, chịu đựng đủ loại tra tấn vô nhân đạo.
Cha Lê không rời không bỏ, cùng bà vượt qua bóng tối rồi kết hôn, sinh ra cặp song sinh nhà họ Lê.
Cũng vì chuyện đó, cha Lê bị đẩy thành người ngoài trong chính nhà mình.
Đây là bí mật trong nhà họ Lê, từ sau khi Lê Phạm nắm quyền, gần như không ai dám nhắc lại nữa.
Theo hồ sơ tôi điều tra được, mấy kẻ đang nói xấu kia là anh em Lê Huy và Lê Hà, người nhà họ Lê.
Trước đây bọn họ từng không ít lần bắt nạt gia đình Lê Phạm.
Thời bé, người Lê Phạm đầy vết thương mãi không lành, có vết là do bọn họ gây ra.
Người ngoài ai cũng nói Lê Phạm mưu sâu kế hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người lẫn bản thân đều độc, không phải dạng dễ chọc.
Ấy vậy mà đến giờ, anh vẫn nhân từ không trả đũa những kẻ từng ức hiếp anh.
Còn tôi thì khác, tôi nhỏ nhen, bao che, lại còn ghi thù.
Tôi bật cười lạnh, bước về phía bọn họ.
Vừa đến gần, bọn họ lập tức giả bộ như chưa nói gì, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
Nhưng chỉ thoáng qua, họ liền nở nụ cười giả tạo.
Dù sao, tôi vẫn là người đầu tư cho họ.
Nhưng sắp không còn nữa rồi.
“Cố Du, cô nói khoản đầu tư kia bao giờ chuyển qua vậy?”
“Còn tiền dự án ở Hoài Hòa nữa.”
…
Họ mỗi người một câu, vừa muốn moi tiền, vừa tỏ ra bề trên.
Quả nhiên ở trong giếng lâu quá, không biết bản thân nặng nhẹ thế nào nữa rồi.
Tôi mỉm cười:
“Tiền à… tôi nói sẽ đầu tư khi nào vậy?”
Lời vừa dứt, mặt mấy người họ liền đen lại.
Nếu không có tiền tôi rót vào, mấy dự án đó chắc chắn sẽ chết yểu, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.
Đây là cái bẫy tôi giăng ra sau khi điều tra xong nội tình nhà họ Lê.
Lê Phạm thì tha thứ cho họ được, nhưng tôi thì không.
Lê Huy là người phản ứng đầu tiên, mặt đỏ tía tai gào lên:
“Cố Du, cô có ý gì? Cùng một nhà mà cô chơi khăm tụi tôi à?!”
Họ gần như hét vào mặt tôi,
cùng lúc đó, một chiếc ly bị ném về phía tôi.
Kỹ thuật ném rất tệ,
nhưng mảnh thủy tinh vỡ dưới đất vẫn cứa vào mắt cá chân tôi.
Máu tuôn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ một bên bàn chân.
Không khí lập tức đông cứng trong một giây.
Giây kế tiếp, mọi người đều đồng loạt quay nhìn về phía cửa.
Không cần nhìn, tôi cũng biết, Lê Phạm đến rồi.
Anh bước vào với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, toàn thân toát ra hơi lạnh đến rợn người.
Không ai dám lên tiếng, chỉ dõi theo từng bước chân anh tiến đến trước mặt tôi.
Không một tiếng động.
Đến khi ánh mắt lạnh như băng của Lê Phạm rơi lên mắt cá chân đang chảy máu của tôi,
giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
“Là ai làm?”