CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tan-hon-sai-nguoi/chuong-1-tan-hon-sai-nguoi/

8

Chú Trương chuẩn bị rất kỹ.

Vừa ngồi xuống ghế mây trên boong tàu, hai người đã bắt đầu trò chuyện.

Tôi chủ động bước ra xa một chút.

Mọi người chơi trò bắn súng săn.

Lister sống ở nước ngoài lâu năm, chơi súng cực giỏi, giơ súng là trúng – một phát một con chim bồ câu.

Thật sự đã khiến anh ta nổi bật.

Tôi tựa vào lan can, từ xa nhìn Lê Phạm xắn tay áo, để lộ cánh tay với những đường nét cơ bắp rõ ràng, đôi chân dài tùy tiện bắt chéo, trông vừa uể oải thư thái, lại mang theo khí chất lạnh lùng cấm người đến gần.

Có vẻ anh nhận ra ánh mắt tôi.

Trên mặt vẫn bình thản như mây gió, khẽ gật đầu với tôi, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng gõ nhẹ lên chân, thói quen khi căng thẳng.

Tôi khẽ cong môi cười.

Thẩm đại thiếu không chơi súng, đi tới đưa cho tôi một ly cocktail, chống khuỷu tay lên lan can, nhìn theo ánh mắt tôi mà nhướng mày:

“Trước khi Lê Phạm nắm quyền, từng có quãng thời gian cực kỳ khó khăn, lúc đó đêm nào anh ta cũng ra ngoài…”

Anh ta ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười nhạt rồi ngừng lại, quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý.

Ánh mắt đó như đang nói: “Cô biết chứ?”

Tôi lập tức hiểu ra.

Thì ra… người từng đứng dưới lầu nhà tôi suốt một thời gian đó, là Lê Phạm.

Thẩm đại thiếu thấy tôi đã nhận ra, khẽ thở dài:

“Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng đó mà lầm, Lê Phạm mà phát điên thì còn điên hơn ai hết…”

Tôi khẽ gật đầu.

Dám làm ra chuyện tráo người trong lễ cưới, ít nhiều trong xương đã có sự điên cuồng bệnh hoạn.

Nghĩ vậy, tôi uống thêm vài ngụm rượu.

Có lẽ do rượu làm đầu óc tôi lơ mơ, chớp mắt đã thấy Lê Phạm sải bước lao về phía tôi.

Tiếng súng nổ lên.

Anh dùng sức kéo mạnh tôi vào lòng.

“Cố tổng!!”

“Đệt!!”

Tai tôi ù đi trong những âm thanh hỗn loạn,

nhưng tôi chỉ nghe rõ nhịp tim dữ dội của Lê Phạm vang lên bên tai.

Chỉ là một thoáng, anh đã buông tôi ra, ánh mắt căng thẳng đảo qua khắp người tôi, sau khi xác định tôi không bị thương, gương mặt căng chặt mới giãn ra.

“Mẹ kiếp, cầm súng mà cũng dí thẳng vào người ta, não mày mọc ở đâu rồi hả?!”

Lister chửi người không hề lắp bắp dù nói tiếng Trung.

Người làm súng cướp cò là thiếu gia nhà họ Lý.

Cậu ta lúng túng bước tới xin lỗi tôi, thành khẩn vô cùng.

Nhưng vừa đối diện với đôi mắt đỏ rực như muốn ăn thịt người của Lê Phạm, cùng luồng khí sát khí chưa tan trên người anh, cậu ta lập tức run rẩy, suýt chút nữa quỳ xuống xin lỗi.

Thẩm đại thiếu bước ra dàn xếp.

Lê Phạm đi sang một bên, tay cầm điếu thuốc nhưng mãi không châm lửa được, tay cầm bật lửa run lẩy bẩy.

Thấy bộ dáng anh còn đang sợ hãi ấy, lòng tôi nghẹn lại, bước tới lấy bật lửa từ tay anh.

Anh cúi đầu, khẽ nâng mắt, nhìn tôi chăm chú.

Tôi giơ tay che gió, ngẩng đầu châm thuốc cho anh.

Giữa làn khói lượn lờ, ánh mắt hai người giao nhau.

Tựa như đang hôn nhau bằng ánh mắt.

Nhưng tình yêu của Lê Phạm, là nhẫn nhịn, là kiềm chế.

Chỉ trong giây lát, anh đã quay mặt đi.

“Không sao là tốt rồi.”

Giọng anh khàn đặc, run rẩy, gượng gạo.

9

Có lẽ do uống hơi nhiều rượu,

tối đó sau khi về phòng, đầu tôi choáng váng, uống thuốc giải rượu xong thì cả người lại càng nóng bừng bừng.

Ngâm mình ba bồn nước lạnh, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.

Hình như… tôi uống nhầm thuốc rồi.

Bạn thân tôi biết tôi và Lê Phạm vẫn chưa ngủ với nhau, phẫn nộ nhét vào tay tôi một lọ nhỏ thuốc “trợ hứng”.

Bảo tôi đưa cho Lê Phạm uống.

Lúc đó tôi chỉ biết cười, tiện tay nhét thuốc vào túi.

Không ngờ lại uống nhầm.

Cố ép bản thân chịu đựng cơn nóng rạo rực từ trong ra ngoài, tôi không do dự bấm gọi vào số Lê Phạm đã đưa cho tôi.

Chuông vừa đổ đã được bắt máy.

“A Du…”

Nghe giọng anh trầm khàn mà từ tính, cơ thể tôi không kìm được run lên một chút.

“A Lê, đến tìm em.” Tôi gấp gáp, giọng khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng, run rẩy nói.

“Em sao vậy? Chờ anh, đừng tắt máy.”

“Ừ.”

Lê Phạm chắc sợ tôi gặp chuyện, cứ vài giây lại gọi tên tôi một lần.

Tôi cố gắng kìm nén những đợt nóng dồn dập trong người, nghiến răng đáp lại anh hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi tôi không chịu nổi mà bật ra những âm thanh rên rỉ khó nhịn.

Lê Phạm rất thông minh, lập tức đoán ra tình trạng của tôi.

“A Du, em… anh đưa bác sĩ tới.” Anh im lặng mấy giây, giọng căng thẳng nói.

Toàn thân tôi rã rời, nghe thấy anh muốn gọi bác sĩ, cả người càng sôi trào.

“Không cần bác sĩ.”

“Hoặc là anh đến, hoặc em tìm người khác.” Tôi nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt ra trong hơi thở nóng bỏng.

Bên kia là một khoảng im lặng.

Tôi đưa tay che mắt nóng bừng, trái tim như đập theo nhịp thở của anh.

Đếm đến mười mấy giây, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, kìm nén: “A Du, mở cửa.”

Tôi mở cửa.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap