CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/tam-nhan-kho-giau/chuong-1-tam-nhan-kho-giau/
Trước mặt ta đã là một bát đầy tràn.
Ta lặng lẽ dừng ánh mắt nơi vị trí trái tim hắn.
Màu sắc vẫn y nguyên, không có nghi kỵ, không có đề phòng.
Ta thả lỏng trong lòng, mỉm cười:
“Ta đoán bừa thôi.”
Tô Huyền Ngọc bật cười ôn nhu:
“Phu nhân tuy mù, nhưng trái tim lại sáng hơn bất kỳ ai.”
“Có thể cưới được nàng, là may mắn lớn nhất đời ta.”
“Hôm qua phu nhân vất vả chữa bệnh cho ta, hôm nay phải ăn nhiều một chút, chiều còn lên đường hồi phong địa.”
Vì giúp hắn lôi gián điệp ra,
nên ta bị ép ăn đến no căng bụng.
Cuối cùng hắn bế ta lên, đặt trên đùi mình,
cùng ngồi trên xe lăn mà lên xe ngựa.
Trong xe, ta ôm bụng tròn căng, tựa vào ngực hắn.
“Phu quân, chân chàng khi nào mới có thể ‘khỏi’, đứng dậy từ xe lăn?”
Tô Huyền Ngọc trầm ngâm một thoáng.
Rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu ta:
“Phu nhân chê ta là kẻ tàn tật sao?”
“Chờ thêm một thời gian nữa…”
“Tô gia là dòng dõi vương công dị họ, quyền thế quá lớn từ lâu đã khiến người ta dè chừng. Nếu ta không giả làm kẻ tàn tật, e là đã không sống được đến ngày hôm nay.”
Ta hiểu.
Trong trái tim lưu ly kia của hắn, loé lên một tia căm hận và nhẫn nhịn.
Tô gia cùng Thái Tổ lập quốc, nên mới được phong làm dị tính vương.
Nhưng đã không phải huyết thống hoàng tộc, lại quyền khuynh thiên hạ, càng khiến người đời cảnh giác, oán hận.
Khó trách… hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ tàn khuyết trước thế nhân,
chỉ để xoa dịu lòng dạ kẻ trên.
Còn ta?
Ta cũng chẳng gấp gì việc chân hắn lúc nào có thể đứng dậy,
bởi mỗi đêm… vẫn dùng được rất tốt.
9.
Tới được đất phong Viễn Châu của Tô Huyền Ngọc,
tuy nơi đây có phần nghèo khó, nhưng lại cách xa kinh thành, rất tự do.
Người trong thành ai nấy đều kính yêu hắn.
Ta cùng nha hoàn vào thành mua sắm, mọi người đều vui vẻ gọi ta là Vương phi, đến tiền cũng không chịu thu.
Cuối cùng, ta đành vứt tiền lại, dắt nha hoàn chạy về vương phủ.
Nha hoàn cảm thán:
“Vương phi tuy mắt không thấy, mà chạy còn nhanh hơn ai hết!”
Câu nói ấy, bị Tô Huyền Ngọc ghi tạc trong lòng.
Tối đến, ta mệt rũ, cuộn trong lòng hắn nghỉ ngơi.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt dải lụa che mắt ta:
“Phu nhân thật sự không nhìn thấy gì sao?”
Ta chủ động tháo băng, để lộ đôi mắt vĩnh viễn không thể mở ra.
Hắn nhìn mà xót lòng, cẩn thận buộc lại cho ta.
“Dù có không thấy cũng không sao.”
“Có ta ở đây… ta sẽ làm đôi mắt của nàng.”
Từ đó về sau, mỗi lần Tô Huyền Ngọc nhìn ta,
màu sắc trong tim hắn lại từng chút chuyển sang hồng nhạt,
như hoa anh đào dần nở trên cành xuân.
Chỉ cần ta lại gần thêm một chút,
đút cho hắn ăn vài miếng,
ngồi cạnh hắn khi hắn đọc sách,
hoặc là mỗi đêm “chữa chân” cho hắn…
Hắn ôm ta trên đầu gối, khi hôn ta,
trái tim hắn lại hóa thành màu hồng đậm, như trăm hoa xuân nở phủ khắp núi rừng.
Ta chưa từng thấy màu sắc nào của lòng người lại đẹp đến vậy.
Trong giây lát như chìm vào cơn choáng váng…
rồi lại bị hắn kéo sâu hơn vào biển hoa hồng ấy.
Những ngày ở Viễn Châu,
ta và Tô Huyền Ngọc mỗi ngày đều quấn quýt không rời.
Cho đến một ngày, ta nhận được mật thư từ kinh thành gửi tới:
“Ngũ hoàng tử đã tỉnh lại, nhưng vì độc phát tác, thường xuyên đau đầu dữ dội, tính tình nổi nóng thất thường.”
Ta cười lạnh,
mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đời này hắn muốn bước lên ngôi báu? Không dễ như vậy đâu!
Cùng lúc đó, một đạo thánh chỉ được gửi tới Viễn Châu.
Là mừng thọ Thái tử, triệu tập văn võ bá quan và các hoàng tử tham dự yến tiệc.
Là dị tính vương, Tô Huyền Ngọc cũng không thể từ chối.
Trở lại kinh thành, tại yến tiệc.
Ta đảo mắt nhìn một vòng.
Màu lòng người mỗi kẻ mỗi khác, không ai là vô tư cả.
Dưới tay áo, ta lặng lẽ nắm lấy tay Tô Huyền Ngọc:
“Lát nữa chàng đừng tùy tiện ăn uống thứ gì, cũng không được chạm bừa vào gì cả.”
Hắn bật cười.
Giọng cười ôn hòa vang lên:
“Biết rồi, phu nhân.”
“Ta cũng không phải đứa bé ba tuổi.”
Ta cũng không nói thêm.
Kiếp trước, đúng bữa tiệc này xảy ra ám sát.
Ta từng nhận ra một vũ cơ biểu diễn có tâm địa bất thường,
liền dũng cảm đứng chắn trước Lệ Ngôn Hi, thay hắn đỡ một đao.
Về sau hắn đăng cơ xưng đế, ta nhắc lại chuyện ấy,
hắn lại gạt đi như không:
“Phu thê vốn nên hỗ trợ lẫn nhau. Nàng đỡ một đao cho ta, lại không bị thương nặng, có gì đáng nhớ?”
“Hơn nữa…” Khi làm hoàng đế rồi, Lệ Ngôn Hi chỉ thấy phiền:
“Ta đã phong nàng làm hoàng hậu, nàng còn chưa hài lòng? Nhắc lại chuyện cũ chẳng phải vì muốn thêm ban thưởng?”
Đang nghĩ đến đó.
Kiếp này, sự việc lại tái diễn.
Vũ cơ đang múa đột ngột rút dao găm giấu trong tóc,
đâm thẳng vào đám hoàng tử dự yến.
Nhưng lần này khác hẳn.
Biến cố xảy ra, Tô Huyền Ngọc lập tức phản ứng.
Dù suýt chút lộ chuyện hắn không tàn phế,
hắn vẫn ôm chặt lấy ta, che chắn sau lưng.