“Năm đó, phụ thân của Tôn Diệu Vân phụ trách vận chuyển lương thảo cho tiền tuyến, lại tham ô bạc triều đình, gây hậu quả nghiêm trọng, khiến hàng vạn binh sĩ chết đói trên chiến trường.”

“Một gia tộc mưu nghịch, vậy mà lại có thể khiến cả Thái tử lẫn thống lĩnh cấm quân một lòng bảo vệ. Quả nhiên, nữ nhân này rất có bản lĩnh.”

Tiểu Hồng nghiến răng:

“Ca ca nô tỳ chết ở chiến trường Nhạn Minh Quan. Nếu không vì hành vi bẩn thỉu của Tôn gia, sao huynh ấy lại phải bỏ mạng?”

“Nô tỳ thấy Tôn Diệu Vân cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, nay đã dựa vào Thái tử, tất nhiên sẽ muốn trèo cao hơn nữa.”

Ta tắm rửa xong, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Bỗng nhiên, ta cảm giác có người lén lút rình mò dưới khung cửa.

Ta không chút do dự, nhảy ra ngoài, bắt gặp một kẻ mặc hắc y đang nhanh chóng phóng lên mái ngói.

Tiểu Hồng lập tức ném thanh kiếm của ta tới.

Ta bắt lấy, đuổi theo hắn trên nóc điện.

Kẻ kia thỉnh thoảng quay đầu lại dò xét, ta phóng ngân châm tẩm độc, trúng ngay bả vai hắn.

Độc ngấm vào người, hắn chao đảo rồi rơi xuống từ trên cao.

Cấm quân Đông Cung đã vây kín xung quanh.

Thấy hắn đã bị chế phục, ta bước đến, giẫm chân lên ngực hắn, nâng kiếm lên, lạnh lùng vạch đi tấm khăn che mặt.

Quả nhiên là một gương mặt quen thuộc.

“Ngụy thống lĩnh, đêm khuya mặc hắc y, lén lút rình rập ngoài Triều Dương điện, rốt cuộc là có ý gì?”

Lúc này, Lý Lễ Châu và Tôn Diệu Vân vội vàng chạy đến.

Hắn nắm chặt tay nàng ta, ánh mắt lại chăm chú nhìn ta đang cầm kiếm.

“Dương Dịch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ta thong thả thu kiếm lại, bình tĩnh đáp:

“Thần thiếp đang đọc sách thì phát hiện có kẻ rình mò, đuổi theo thì không ngờ lại là thống lĩnh đại nhân.”

Sắc mặt Tôn Diệu Vân bỗng nhiên trắng bệch.

Nàng ta vội quỳ xuống, nước mắt lưng tròng:

“Xin Thái tử phi tha mạng cho thống lĩnh.”

Lý Lễ Châu cau mày, không nói lời nào.

Ta nhếch môi cười khẽ:

“Tôn Lương đệ, có người lẻn vào Đông Cung, kẻ đó lại là thống lĩnh cấm quân, chuyện này không phải ta có thể quyết định.”

“Nhưng xem ra, trong lòng Lương đệ, mạng của hắn quan trọng hơn tất thảy.”

Nước mắt Tôn Diệu Vân rơi lã chã, nàng ta kéo tay áo Thái tử, giọng nghẹn ngào:

“Điện hạ, chàng nói gì đi…”

11

Lý Lễ Châu cau mày, cuối cùng trầm giọng ra lệnh:

“Trình báo phụ hoàng, tạm thời giam lại.”

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay ta, ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường:

“Ta không ngờ, Thái tử phi cũng có võ nghệ cao cường đến vậy, lại có thể chế phục đệ nhất cao thủ của Đại Chu.”

Ta nhún vai thản nhiên:

“Là ta dùng ám khí.”

“Là nữ tử, không phải quân tử, dùng ám khí để tự vệ cũng chẳng có gì sai.”

Nói rồi, ta lướt mắt qua hắn và Tôn Diệu Vân, quay về tẩm cung của mình.

Tào mụ mụ sắc mặt nghiêm trọng:

“Chẳng lẽ là Tôn Lương đệ sai Ngụy Vô Kỵ đến?”

Ta hờ hững nói:

“Ngày mai hỏi sẽ rõ.”

Tào mụ mụ toát mồ hôi lạnh:

“Tiểu thư, nếu nàng ta thực sự muốn lấy mạng người, người vẫn giữ vững nguyên tắc không giết nàng ta sao?”

Vừa dứt lời, Lý Lễ Châu bước vào tẩm điện.

Hắn nhìn ta, giọng điệu dịu lại:

“Hôm nay nàng kinh sợ rồi, ta ở đây với nàng.”

Ta thản nhiên đáp:

“Kinh sợ không phải thần thiếp, mà là Lương đệ. Nghe nói nàng và Ngụy thống lĩnh từ nhỏ đã thân thiết, hẳn hôm nay tâm tình không tốt, điện hạ vẫn nên đi an ủi nàng ấy thì hơn.”

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi khó khăn mở miệng:

“Chuyện này, có thể coi như chưa từng xảy ra được không? Ngày mai, ta sẽ tâu lên phụ hoàng rằng là ta ra lệnh cho thống lĩnh canh giữ Đông Cung.”

Ta cười nhạt:

“Canh giữ Đông Cung cần phải mặc hắc y sao?”

Hắn khẽ thở dài:

“Dương Dịch, cứ xem như ta nợ nàng lần này.”

Lần này, ta không cười nữa.

Giọng ta trở nên sắc lạnh:

“Điện hạ, nếu hôm nay ta thật sự mất mạng, ngài cũng chỉ nói một câu ‘coi như chưa từng xảy ra’ sao?”

Hắn cứng họng:

“Nhưng nàng vẫn ổn đó thôi…”

Ta cười chua chát:

“May mắn là ta có võ nghệ, nếu không, chẳng lẽ mạng ta cũng chỉ rẻ rúng thế thôi?”

“Hay là điện hạ lo lắng nếu ta chết, sẽ khiến Tôn Lương đệ gặp rắc rối?”

Hắn lộ ra vẻ lúng túng.

Ta tiếp tục nói:

“Để thần thiếp đoán thử, hẳn là nàng ấy khóc lóc nói với ngài rằng, nàng ta chỉ than thở mấy câu về chuyện sống trong Đông Cung khó khăn, người huynh trưởng tốt bụng liền muốn ra mặt thay nàng ta, đúng không?”

“Trong lòng điện hạ, vài giọt nước mắt của Tôn Lương đệ còn quý giá hơn cả mạng của ta.”

Hắn luống cuống:

“Không, Dương Dịch, ta không có ý đó… nàng là Thái tử phi của ta, sao ta có thể xem nhẹ nàng?”

Ta bỗng nhiên đỏ hoe khóe mắt, giọng nói mang theo chút run rẩy:

“Nhưng điện hạ, lời đã thốt ra, nước đổ khó hốt lại. Thần thiếp luôn tận tâm tận lực, chưa từng làm hại người mà điện hạ yêu thương. Vậy mà hôm nay, có kẻ muốn lấy mạng thần thiếp, thần thiếp chưa từng nghĩ, hóa ra mạng của mình lại rẻ mạt đến vậy.”

Hắn chưa bao giờ thấy ta rơi lệ.

Có chút luống cuống, hắn vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta, giọng khẽ mềm đi:

“Ta vẫn luôn nghĩ nàng kiên cường, không bao giờ khóc. Đừng khóc nữa… cứ xem như ta chưa từng nói những lời đó, được không?”

12

Lý Lễ Châu ngủ lại trong phòng ta.

Hắn nằm trên tràng kỷ gần cửa sổ.

Ta biết hắn suốt đêm không chợp mắt, trong lòng hắn, đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt dành cho ta.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, Ngụy Vô Kỵ bị bãi quan, chịu hình phạt, nhưng vẫn không hé răng nửa lời.

Quả nhiên là kẻ ngu muội.

Khi ta đến đại lao, hắn đã toàn thân đẫm máu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định.

Ta chậm rãi cất giọng:

“Ngụy Vô Kỵ, ngươi dám yêu nữ nhân của Thái tử, lá gan thật không nhỏ.”

Hắn liếc nhìn ta một cái, không nói gì.

Ta cười nhạt:

“Vốn dĩ tiền đồ rộng mở, vậy mà lại tự hủy hoại tất cả vì một nữ nhân. Ngươi có thật sự không hối hận sao?”

Giọng hắn khàn đặc, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy chán ghét:

“Ngươi không hiểu gì cả. Một nữ nhân độc ác như ngươi, chuyên đi cướp đoạt những thứ không thuộc về mình, sao có thể sánh với nàng ấy, dù chỉ là một đầu ngón tay?”

Ta bật cười lạnh:

“Vậy cũng giống nhau thôi, Ngụy thống lĩnh chẳng phải cũng đang mơ tưởng nữ nhân của Thái tử sao? Cũng chỉ là một con chuột rúc trong cống rãnh, có gì cao quý hơn ai?”

Ta không muốn lãng phí thêm thời gian, chỉ hờ hững nói:

“Hôm nay bản cung tha mạng cho ngươi, để lại một con đường sống. Ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta sợ các ngươi, mà là ta không thèm chấp nhặt với hai con sâu bọ mà thôi.”

Ra khỏi nhà lao, Tiểu Hồng cau mày, giọng đầy khó hiểu:

“Sao không lấy mạng hắn luôn? Giết quách đi chẳng phải sảng khoái hơn sao?”

Ta nhìn về phía xa, nơi cỗ xe ngựa của Lý Lễ Châu đang đỗ.

Giọng nói của ta nhẹ như gió thoảng:

“Ta muốn Lý Lễ Châu mãi mãi mang theo cảm giác nợ nần với ta.”

“Hơn nữa, sau này, nếu hắn thực sự cùng Tôn Diệu Vân rời khỏi hoàng cung, vậy thì Ngụy Vô Kỵ cũng sẽ không còn e dè thân phận Thái tử của hắn nữa.”

Tiểu Hồng lập tức hiểu ra, gật đầu:

“Tiểu thư quả thật luôn tính trước ba bước.”

Lý Lễ Châu đứng cạnh xe ngựa, bên cạnh là Tôn Diệu Vân, có vẻ hơi căng thẳng.

Ta chậm rãi hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng:

“Thần thiếp đã tấu lên phụ hoàng, cầu xin người tha mạng cho thống lĩnh.”

Hắn còn định nói gì đó, nhưng ta đã lướt qua hắn, bước lên xe ngựa của mình.

Chỉ trong tích tắc, hắn bỗng buông tay Tôn Diệu Vân, chạy theo xe ngựa của ta, vội vàng gọi:

“A Nghiệp! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mạng của nàng không đáng giá. Ân tình này, ta luôn ghi nhớ, Diệu Vân cũng sẽ biết ơn nàng.”

Ta bình thản nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sâu thẳm:

“Những gì A Nghiệp làm, chẳng qua chỉ muốn điện hạ vui vẻ. Không phải để ban ơn cho ai cả.”

Nói rồi, ta buông rèm xe xuống.

Lý Lễ Châu vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.

Tiểu Hồng khẽ vén rèm, nhìn ra ngoài rồi thì thầm:

“Điện hạ đứng yên không nhúc nhích.”

Ta nhắm mắt, giọng nhẹ như không:

“Viết thư về nhà, bảo mẫu thân gửi thuốc dưỡng thai tốt nhất vào cung.”

13

Quả nhiên, từ ngày đó, Lý Lễ Châu bắt đầu cảm thấy nợ ta.

Hắn liên tục ở lại Triều Dương điện nhiều ngày liền.

Ta nén ghê tởm, cẩn thận hầu hạ hắn, từng chút từng chút một.

Dù bên biệt điện, Tôn Diệu Vân ngày ngày gảy đàn những bản nhạc sầu muộn, hắn cũng không động lòng.

Nhưng có đôi lúc, hắn đứng ngoài cửa sổ, nhìn xa xăm.

Ta nhàn nhạt mở lời:

“Điện hạ thân là Thái tử, nhưng không thể cưới người mình yêu làm chính thất, chắc hẳn rất đau khổ.”

“Hãy đi gặp nàng ấy đi.”

Cuối cùng, hắn không thể kìm nén được nữa.

Hoàng đế và Hoàng hậu đều gây áp lực, ngay cả chính hắn cũng tự tạo áp lực cho mình.

Sự áy náy dành cho Tôn Diệu Vân trong lòng hắn ngày càng lớn, lớn đến mức có thể nhấn chìm hắn.

Không lâu sau, thái y chẩn đoán ta đã mang thai.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Diệu Vân trở nên ngày càng trầm lặng.

Tin ta có thai giống như một lưỡi dao, cứa sâu vào tim nàng ta.

Khi đến vấn an ta, sắc mặt nàng ta cũng ngày càng tái nhợt.

Hôm đó, ta cho lui tất cả cung nhân, chỉ giữ nàng ta lại.

Ta chậm rãi cất giọng:

“Tôn Lương đệ, ngươi có từng nghĩ đến một cuộc sống chỉ có ngươi và Lý Lễ Châu không?”

Nàng ta sững người, giọng đầy nghi hoặc:

“Thần thiếp không hiểu ý của Thái tử phi.”

Ta mỉm cười:

“Ngươi nói đúng. Ngươi vốn cũng là nữ nhi thế gia, nếu không phải Tôn gia suy bại, có lẽ người bước vào Đông Cung đã là ngươi. Nhưng sau này, Đông Cung sẽ không chỉ có hai nữ nhân, dù sau này Thái tử đăng cơ, cuộc sống của các ngươi cũng không thể như ý.

“Ngươi thực sự muốn chia sẻ phu quân với nhiều nữ nhân khác sao?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap