Lộn xộn, cứ càng rối càng tốt!

Ta cầm khăn tay, nước mắt rơi lã chã:

“Phu quân, chàng không cần thiếp và con nữa sao?”

“Không phải chàng từng nói, muốn có một đứa con để kế thừa tước vị à?”

“Sao bây giờ lại nhẫn tâm như vậy?”

“Hóa ra, phu quân từ đầu đến cuối chưa từng yêu thiếp, cưới thiếp mà lòng lại nghĩ về vị Từ cô nương kia!”

“Con à, là mẫu thân vô dụng, khiến con chưa ra đời đã mất đi phụ thân…”

Phụ nữ có thai dễ xúc động, ta càng nói càng đau lòng, khóc đến nỗi chính mình cũng tin thật.

Khóc đến không thở nổi, hai mắt trợn trắng rồi ngất lịm.

Chỉ nghe Lục Diên Chiêu hét lớn:

“Huệ Nương!”

Ôm lấy thân thể ta đang ngã xuống, ghì chặt vào lòng.

Cảnh này khiến cha mẹ chồng hãi hùng thất sắc:

“Chiêu nhi! Con đang làm gì vậy?”

Lục Diên Tề giận dữ hét lên:

“Đại ca! Mau buông thê tử của ta ra!”

Vừa dứt lời, đã xông tới định cướp ta lại, nhưng bị Lục Diên Chiêu đá bay một cước.

Hắn ôm ta trong lòng, ánh mắt dịu dàng xen lẫn tan vỡ:

“Huệ Nương, hắn Lục Diên Tề không cần nàng thì ta cần.”

“Từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc nàng và đứa bé, ta sẽ xem con nàng như con ruột của mình.”

Lục Diên Tề vừa uất ức vừa giận dữ:

“Khi nào ta nói ta không cần Huệ Nương và con hả?”

“Còn dám nói sẽ xem như con ruột…”

Từ cô nương liếc ta, lại nhìn Lục Diên Tề, rồi quay sang Lục Diên Chiêu.

“Các ngươi… các ngươi…”

Một hơi chưa kịp thở, nàng cũng ngất luôn tại chỗ.

Chuyện đã đến nước này, vì đứa bé trong bụng, ta cũng không thể giấu giếm chuyện với Lục Diên Chiêu được nữa.

Hắn rất có khí phách, nghĩ ra một cái cớ, gánh hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

Cả chuyện của Lục Diên Tề, hắn cũng đổ luôn cho bản thân.

Với cha mẹ chồng, hắn chỉ nói:

Đêm Lục Diên Tề vừa về từ chiến trường, hắn uống say, vô tình đi nhầm phòng tân nương, thành ra cùng ta phát sinh chuyện vợ chồng.

Sau đó, vì sợ ảnh hưởng thanh danh đệ đệ, nên mới giấu kín.

Còn bản thân thì luôn xem ta là em dâu, lễ độ giữ khoảng cách, chưa từng vượt quá giới hạn.

Giờ thì không ai dám hỏi vì sao Lục Diên Tề xuất chinh nửa năm, mà ta mới có thai ba tháng.

Dưới sự sắp xếp của cha mẹ chồng, ta từ nhị thiếu phu nhân của Lục Diên Tề, trở thành đại thiếu phu nhân của Lục Diên Chiêu.

Để dỗ dành Lục Diên Tề, cha mẹ chồng còn đồng ý cho hắn cưới Từ Vân Nhuyệt, con gái một gia đình từng thất thế.

Không ngờ, lần này đến lượt Lục Diên Tề không chịu.

“Dựa vào đâu? Huệ Nương là thê tử của ta, đại ca dựa vào đâu mà cướp vợ đệ?”

“Huệ Nương là chân ái đời ta, nếu không có nàng, ta thà chết còn hơn!”

“Huệ Nương, nàng nói đi, nàng yêu ta đúng không? Nàng không muốn gả cho đại ca đúng không?”

Ta cũng muốn nói lắm chứ, nhưng ta không dám.

Ngủ nhầm một người còn tha được, ngủ nhầm hai người thì phải bị giết.

Ta tuy không thiết sống, nhưng cũng chưa muốn chết đâu.

Nghĩ đến việc ta đã lừa Lục Diên Chiêu rằng ta từng thân mật với Lục Diên Tề, liền nhẹ giọng an ủi hắn:

“Không sao, hắn cũng chẳng đạt được tình yêu mà hắn mong muốn…”

  1. Hậu ký

Lục Diên Chiêu dâng tấu lên hoàng đế, xin một thánh chỉ ban hôn.

Không chỉ chính thức cưới ta làm vợ, còn xin phong cho ta làm cáo mệnh phu nhân.

Hắn nói:

“Lúc nàng theo hắn thì là hầu phu nhân, theo ta cũng không thể kém phần!”

Ta cười gượng:

“Tướng gia thật có lòng.”

Còn Lục Diên Tề thì lại nhất quyết không chịu thành thân với vị thanh mai trúc mã họ Từ kia.

Ngày đại hôn của ta và Lục Diên Chiêu, hắn uống rượu say mèm, cứ đòi chen vào nằm giữa chúng ta.

Bị Lục Diên Chiêu sai người khiêng ra ngoài.

Hắn phát điên vì rượu, náo loạn cả một phen.

Từ tiểu thư nhìn thấy vậy, đau lòng khôn xiết, liền mang theo phần sính lễ hậu hĩnh mà mẹ chuẩn bị cho nàng, quay đầu gả cho người khác.

Sau này, ta hạ sinh một đứa con trai, đặt tên là Lục Hằng.

Lục Diên Tề thì nhiều lần chinh chiến xa trường, lập được chiến công hiển hách.

Tước vị cũng theo đó thăng tiến, từ Hầu tước lên đến nhất đẳng Trấn Quốc Công.

Chỉ đáng tiếc, trong một trận chiến, hắn bị trọng thương, tổn hại căn nguyên.

Từ đó về sau, không thể có con nữa.

Lúc ấy, ta và Lục Diên Chiêu đã có hai trai một gái.

Biết được tình hình của hắn, ta rộng lượng đem trưởng tử của mình cho hắn làm con thừa tự.

“Đừng khách sáo, đứa bé này vốn dĩ là của huynh.”

“Chuyện năm xưa, ai nấy đều có nỗi khó xử riêng.”

“Nếu không phải cơ duyên trớ trêu, thì vốn dĩ, đứa trẻ ấy là con của huynh rồi.”

“Giờ để nó kế thừa tước vị của huynh, cũng là điều phải đạo.”

Lục Diên Tề nước mắt lưng tròng, nhận lấy.

Đêm ấy, Lục Diên Chiêu đè ta dưới thân, lạnh giọng hỏi:

“Hằng nhi có phải là con hắn không?”

“Dù nàng không nói, ta cũng biết!”

“Nếu không phải bất đắc dĩ, thì nàng làm sao chịu gả cho ta?”

“Từ đầu tới cuối, người nàng yêu vẫn là hắn, chứ không phải bổn tướng!”

Ta:

“Ừ, thì sao? Vừa lòng chưa?”

Vị Tả tướng ba mươi tuổi, quyền cao chức trọng, lúc ấy lại bật khóc như một đứa trẻ.

“Bổn tướng sẽ không để các ngươi được ở bên nhau đâu!”

“Kiếp này, kiếp sau, kiếp nào đi nữa, nàng cũng chỉ có thể là thê tử của bổn tướng!”

Ta:

“Ồ, bá đạo ghê đó!”

Khinh!

Đàn ông ấy à, cũng chỉ là một lũ cẩu mà thôi!

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap