Bảy năm tình duyên, cuối cùng cũng như mây khói tiêu tan.

Không còn Cố Tinh Lam, rời khỏi thêu phòng Cố thị, cuộc sống ta dường như không có gì xáo trộn.

Chẳng qua là đổi nơi ở, đổi nơi làm việc, ta vẫn sống, vẫn bước tiếp.

Bánh xe cuộc đời vẫn lăn về phía trước, thiếu ai, cũng chẳng dừng lại.

Khi nhận ra hắn và Giang Nhược Tuyết thân mật, ta từng phẫn nộ, từng tranh cãi, từng tự nghi hoặc bản thân.

Ta từng hỏi: “Phải chăng vì ta không đủ tốt, nên hắn chưa từng yêu ta suốt bảy năm qua?”

Nhưng rồi ta hiểu ra:

Không phải ta không xứng đáng, mà là hắn chưa từng có tình cảm thật lòng.

Tình cảm này, từ đầu đến cuối, chỉ là một màn độc diễn của ta.

Ta từng tự hỏi, có hận không?

Lúc đầu quả thật có chút oán hận, khó hiểu vì sao họ đối xử với ta như thế.

Nhưng theo thời gian, ta đã học được cách buông bỏ.

Dù sao, là ta lựa chọn yêu hắn, là ta tự nguyện.

Tình yêu là một hành trình, là cảm xúc, không phải cuộc trao đổi bắt buộc có hồi đáp.

Ta từng yêu, yêu một cách can đảm.

Giờ thì, ta cũng có thể thản nhiên nói lời từ biệt.

Hơn thế, những năm tháng cùng hắn gây dựng thêu phòng, đã cho ta nhiều kinh nghiệm quý báu.

Không có đoạn đường ấy, làm sao có được ta của ngày hôm nay?

Lưu Linh Xuyên bước đến bên ta, cùng đứng trước cửa sổ nhìn xuống phiên chợ tấp nập bên dưới.

“Nhìn gì đó? Cẩm Tú tỷ lại giành được một đơn hàng lớn rồi. Nhân lúc rảnh, đến quán rượu làm một chén chứ?” hắn cười nhẹ nhàng.

Đơn hàng lần này, lại là giành từ tay thêu phòng Cố thị.

Nay thêu phòng Cố thị đã không còn tiếp nổi đơn hàng lớn, nội bộ rối ren, lục đục.

Từ sau khi ta rời đi, nhiều thợ lành nghề cũng dần thất vọng mà rút lui, lo sợ Cố Tinh Lam sẽ trở mặt, nên dứt khoát theo ta đầu quân về Lưu thị.

Trong số đó, không thiếu những trụ cột, khiến Cố thị rơi vào thế “rắn mất đầu” mất hợp đồng liên tục, thua lỗ nặng nề.

Nghe nói, họ hiện còn đang thiếu bạc, nếu không xoay kịp, chỉ có thể đóng cửa.

Cố Tinh Lam từng cố cứu vãn, hứa hẹn đuổi Giang Nhược Tuyết, mời ta trở về, còn chia bạc lãi.

Nhưng với ta, dù hắn đưa ra điều kiện gì, ta cũng không quay đầu.

Khi cùng hắn lập thêu phòng, ta không vì bạc tiền, mà là vì lòng yêu.

Nay hắn khốn đốn, chẳng còn tâm trí vướng bận ta nữa.

Về phần Giang Nhược Tuyết, sau khi bị đuổi khỏi thêu phòng, danh tiếng càng thêm thối nát.

Cả thôn đều biết nàng là kẻ chuyên ly gián tình cảm, nịnh bợ quyền quý, lừa tiền lừa của.

Nghe nói nàng từng lừa một nhà giàu, lấy bạc rồi bỏ trốn, mới phải rời làng đi tha hương.

Còn cái đêm ta và Cố Tinh Lam kỷ niệm đính ước, nàng ta không phải bị kẻ xấu hại, mà là bị người nàng từng lừa bắt gặp, đến tính sổ.

Giờ đây, Giang Nhược Tuyết đã trở thành kẻ ai cũng ghét, ai cũng muốn trừng phạt.

Không còn chốn dung thân, nàng ta buộc phải tìm đến Cố Tinh Lam cầu cứu.

Đến lúc đó, Cố Tinh Lam mới như tỉnh mộng, nhận ra người trong lòng xưa nay chỉ là ảo ảnh.

Hai người cãi vã kịch liệt, cuối cùng Cố Tinh Lam trong cơn giận đẩy nàng ngã xuống bậc thềm, khiến chân bị thương, đi đứng khó khăn.

Gia tộc Giang thị kiện hắn lên quan phủ, hắn bị phạt ba năm lao dịch.

Ngày xét xử, ta không đến.

Chỉ khi tình cờ ngang qua xưởng thêu Cố thị cũ, thấy người ta đang gỡ biển hiệu xuống, trong lòng có phần cảm khái.

Lưu Linh Xuyên đứng cạnh, cười trêu:

“Chủ cũ sụp đổ rồi, có thấy luyến tiếc không?”

Ta mỉm cười:

“Chủ cũ đã không còn, giờ thì chủ mới phải yên tâm rồi. Ta phải làm việc cho Lưu thị nhiều năm đấy.”

Hắn bật cười:

“Hay lắm! Mừng dịp này, đi uống một ly chứ?”

Ta nhướng mày, vui vẻ đáp:

“Đi chứ!”

Tình từng khiến ta thương tích, nhưng ta không còn sợ hãi.

Ta có năng lực bước ra thế giới rộng lớn, cũng có can đảm đón lấy tình yêu mới.

Dù phía trước là gì, ta cũng sẽ tiến lên, không lùi bước.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap