chương 1: https://ngontinh2.blog/sau-canh-cua-xe-buyt/chuong-1-sau-canh-cua-xe-buyt/

7

Ba tôi từ tốn cất lời: “À, là thế này.”

“Đừng thấy tôi là tài phiệt mà tưởng không sao, sau vụ An Nhạc gây chuyện, nhiều ngành nghề tôi đầu tư đều bị tẩy chay, tài chính nhà tôi cũng khó khăn hơn rất nhiều.”

“Tôi muốn bồi thường cho các cháu, nhưng hiện tại trong tay tôi chỉ còn duy nhất một suất học bổng du học ở trường đại học hàng đầu thế giới.”

“Tiền cũng chỉ đủ chi trả cho một người.”

Ánh mắt ông nhìn thẳng vào hai người họ, vẻ mặt nghiêm nghị:

“Tôi biết, hai đứa là những người bị con gái tôi làm tổn thương sâu sắc nhất.”

“Hai đứa là thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ cô nhi viện, vậy mà tôi lại tự tiện đưa Vương Lương về làm con nuôi.”

“Tôi có lỗi với hai đứa. Vậy nên suất học bổng này… sẽ trao cho một trong hai.”

“Hai đứa hãy suy nghĩ kỹ… xem ai nên nhận.”

Sắc mặt vui mừng của Vương Lương dần cứng lại, hắn quay đầu trừng trừng nhìn Thẩm Đóa với ánh mắt đầy sát khí.

Thẩm Đóa cũng siết chặt nắm tay, cắn môi liếc Vương Lương một cái.

Ba tôi đứng dậy: “Hai đứa cứ suy nghĩ kỹ, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Ngay khi ba tôi rời khỏi, Vương Lương lập tức đứng phắt dậy:

“Đóa Đóa, thành tích học tập của em vốn đã không tốt, cho dù có đi du học cũng vô ích. Chi bằng nhường suất ấy cho anh đi?”

Thẩm Đóa lạnh lùng liếc nhìn: “Anh tưởng tôi ngu chắc? Loại trường danh giá như thế, chỉ cần cầm cái bay xây gạch cũng ra vàng, tôi đến đó dễ như chơi, còn sợ không câu được một anh chàng nhà giàu Tây sao?”

“Cần gì quan tâm anh nghĩ gì!”

“Tôi nhất định không nhường cái suất ấy cho anh!”

Vương Lương phát điên, chỉ tay vào mặt cô ta quát:

“Con tiện nhân không biết điều! Đừng để tao phải dạy mày một bài học!”

“Anh muốn làm gì?”, Thẩm Đóa cười lạnh, “Cứ thử mà xem! Bà đây nhất quyết không nhường!”

Tôi ngồi trên giường bệnh, nhìn cảnh tượng trước mặt chỉ thấy nực cười.

Vương Lương chỉ thích cái cảm giác được Thẩm Đóa nịnh hót, để bù đắp sự tự ti sâu trong lòng.

Đến khi đụng đến lợi ích thật sự, thì kiểu người như hắn, ích kỷ, hèn hạ, sẽ không bao giờ có chút tình cảm nào.

Nhưng tôi vẫn đánh giá quá cao nhân tính của hắn.

Thấy cả hai càng cãi càng dữ, Vương Lương tức giận chộp lấy món đồ trang trí trên bàn, đập mạnh xuống đầu Thẩm Đóa.

Một cú chưa đủ, hắn đập tiếp cú thứ hai.

Cho đến khi máu tuôn xối xả, hắn mới xác nhận Thẩm Đóa đã tắt thở hoàn toàn.

Vương Lương lúc ấy như phát điên, bật cười lớn.

Ba tôi đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh đó.

Vương Lương phấn khích chạy tới như khoe công trạng:

“Suất du học là của con rồi!”

Nhưng hắn bỗng khựng lại, nhìn thấy cảnh sát đang đứng phía sau lưng ba tôi.

Ba tôi biến sắc: “Tôi chỉ muốn đưa bọn họ tới hỏi chút chuyện, vì nghi ngờ họ đánh hội đồng con gái tôi.”

“Ai ngờ thằng này lại ra tay giết người!”

Cảnh sát lập tức xông lên, đè Vương Lương xuống đất khi thấy thi thể Thẩm Đóa.

Vương Lương giờ mới hiểu chuyện, gào thét điên cuồng:

“Ba! Ba phải cứu con! Con không cố ý giết người đâu! Không phải cố ý mà!”

Ba tôi phẩy tay đầy chán ghét: “Tôi không có đứa con trai nào là kẻ giết người cả.”

Vương Lương đã hủy hoại đôi tay tôi, ba tôi nhất định khiến hắn phải sống cả đời trong tù.

Nhưng những học sinh còn lại trong lớp cũng không vô can, chính họ đã hùa theo đánh đập tôi, không khác gì tội đồ.

Ba tôi không định tha cho bọn họ.

Nhiều người trong lớp muốn tiếp tục thi các môn còn lại, nhưng bị ba tôi chặn lại:

“Đừng thi nữa, tôi sẽ đưa các cháu ra nước ngoài du học.”

Câu nói ấy chẳng khác nào con mèo trong thí nghiệm Schrödinger, chưa mở hộp thì không ai biết số phận là sống hay chết.

Nếu họ thật lòng hối cải, quay lại thi đại học,

Có lẽ còn có thể thay đổi vận mệnh.

Nhưng nếu tham lam, chỉ muốn hưởng thụ,

Vậy thì họ sẽ mất tất cả.

Rốt cuộc, họ sẽ lựa chọn thế nào?

8

Tôi nhìn vào màn hình giám sát.

Trong căn phòng trống trải, hiện giờ chỉ có một mình ba tôi.

Thời gian hẹn là 5 giờ chiều, ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Nếu thật tâm, thì trước khi đến đây, họ vẫn còn kịp thời gian để đi thi nốt các môn còn lại.

Đúng 5 giờ, cánh cửa phòng bật mở. Một đám người hối hả chen chúc ùa vào.

Ba tôi vừa quan sát họ, tôi cũng bắt đầu đếm.

Cả lớp, đến đủ cả.

Họ không muốn cố gắng, đã quen với việc nịnh hót.

Luôn nghĩ chỉ cần bám theo người giàu là có thể hưởng thụ những thứ không thuộc về mình.

Ánh mắt ba tôi hiện lên sự thất vọng:

“Các cháu… đã đi thi đại học chưa?”

Cán sự thể dục gãi đầu cười khẩy: “Haha, được ra nước ngoài du học rồi thì thi làm gì nữa! Thi chẳng phải ngu chắc!”

Có vài người trên người còn vương mùi khói thuốc từ tiệm net:

“Phải đấy, thời gian quý báu này tranh thủ chơi đi, chứ ra nước ngoài rồi biết đâu không được chơi nữa!”

Ba tôi ngẩn ra một lúc, rồi thở dài lắc đầu:

“Thật đáng tiếc…”

“Ban đầu nếu các cháu vẫn đi thi, cho dù không đỗ, tôi cũng sẽ tài trợ thêm cho một năm nữa.”

Cả lớp bắt đầu nhận ra điều bất ổn: “Ý bác là sao?”

Ba tôi cong khóe môi, cười nhạt:

“Nói cho các cháu đi du học chỉ là lừa thôi. Tôi cũng sẽ không tài trợ thêm gì nữa cả.”

“Vì các cháu, không xứng đáng.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap