11

Một tháng sau, ta lại gặp Cửu An.

Hắn trông tiều tụy đi nhiều.

“Ngươi đã trở lại làm thế tử, sao nhìn còn chẳng có chút tinh thần nào cả?”

Ta trêu hắn, hắn nhún vai:

“Bị quỳ ở chỗ hoàng tổ mẫu nửa tháng, lại phải tốn công tìm bằng chứng buộc tội hắn, muốn có tinh thần cũng khó.”

Ta không nói gì nữa, hắn cũng im lặng.

Suốt dọc đường không ai lên tiếng.

Đến trước cổng phủ, ta sực nhớ đến miếng ngọc bội.

“Ngọc bội của thái hậu…”

Chưa nói xong, hắn đã cắt lời:

“Là ta tặng nàng, không cần trả lại.”

Nói xong liền cúi đầu, không nhìn ta.

Ta ngập ngừng một chút, vẫn hỏi:

“Khi nào ngươi quay lại kinh thành?”

Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ một nụ cười cay đắng:

“Không về nữa.”

“Tại sao?”

Ta không hiểu, hắn đáp:

“Ta đã tự xin từ bỏ vị trí thế tử. Mẫu thân mất rồi, cái nhà đó chẳng còn chỗ cho ta nữa.”

“Vì cái danh thế tử rách nát đó mà họ đã vài lần phái người truy sát ta, chi bằng trả lại cho họ.”

“Ngươi không còn là thế tử, định đi đâu? Về lại hoàng cung?”

Hắn cúi đầu: “Trời đất rộng lớn, rồi sẽ có chỗ dung thân.”

Ta biết hắn cố ý tỏ ra đáng thương để ta mềm lòng.

Nhưng đúng lúc ta lại chẳng chịu nổi bộ dạng đáng thương đó của hắn.

Thôi thì, đã nuôi hai năm, nuôi tiếp cũng chẳng sao.

Thôi thì… dù sao cũng không thể tệ hơn Tần Chấp.

“Được chứ?”

Người đang cúi đầu trước mắt đột nhiên bừng sáng, ánh mắt không khác gì hai năm trước, đầy thăm dò dè dặt.

“Thật sao?”

Ta mỉm cười gật đầu: “Thật.”

Hắn vui sướng ra mặt, bỏ lại hết vẻ thất vọng ban nãy, cùng ta sóng vai bước vào phủ.

“Nguyệt Nô…”

“Khoan khoan khoan, ngươi không được gọi ta như thế.”

“Tại sao? Cái tên Tần Chấp đáng ghét kia gọi bao nhiêu lần rồi!”

“Ta đã chán ghét hắn, ngươi còn định bắt chước sao?”

“Thôi được rồi, thế ta gọi nàng là gì…”

“Gọi ta là A tỷ.”

“Không muốn, cứ gọi A Sơ đi.”

“Vô phép!”

Từ đó, Phương Cửu An đổi tên thành Mạnh Cửu An.

Từ bỏ danh vị thế tử, hắn chọn ở lại nơi Dung Thành bé nhỏ cùng ta.

Còn Tần Chấp, ta không gặp lại nữa.

Mấy tháng sau, tình cờ trên phố nghe người nhắc đến:

Hoài Âm Hầu khởi binh tạo phản.

Hoàng thượng phái binh trấn áp, hắn liên tiếp thất bại.

Cuối cùng bị bắn chết ở tướng địa cách Dung Thành trăm dặm.

Mà Tuyên Bình Hầu cũng bị hoàng thượng lấy cớ, tước đi tước vị, giáng làm thứ dân.

Buồn cười là lão Hầu gia ấy vẫn chẳng hiểu ra.

Nếu không có Cửu An kế thừa tước vị, thì cái danh tước đó… vốn đã chẳng còn lý do tồn tại.

Đáng tiếc thay, giờ thì hối hận cũng muộn rồi.

Nghe xong tin tức, ta phẩy nhẹ cánh hoa rơi trên vai, rồi chậm rãi bước về phía người đang dừng chân đợi ta phía trước.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap