CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nu-vuong-nui-dao-hoa/chuong-1-nu-vuong-nui-dao-hoa/

“Ta tuy không từ chối, nhưng cũng không chủ động nhé? Ta sai chỗ nào?”

“Ngươi thật là không biết xấu hổ, không giữ bổn phận nữ nhi.”

“Chúng ta như nhau thôi. Ngươi vì tiền đồ mà phản bội hôn ước, trèo cao bám Quận chúa, còn mặt mũi nào mà lên giọng với ta? Cút mau đi, nhìn thấy ngươi là ta thấy chướng mắt.”

Tống Cảnh tức đến phát cuồng, định giơ tay đánh ta, nhưng liếc thấy Trấn Bắc tướng quân đang đứng bên lạnh lùng nhìn, hắn lại vội rụt tay lại.

Hắn nghiến răng, lườm ta một cái, giận dữ nói:

“Ngươi đừng có mà hối hận! Qua thôn này rồi, sau này dù có cầu xin ta, ta cũng chẳng đoái hoài!”

“Được được được, ước gì ngươi biến càng sớm càng tốt. Một tên đàn ông bị vợ bỏ như ngươi, biến đi cho khuất mắt ta.”

Ta làm động tác tiễn khách.

Tống Cảnh cuối cùng cũng vừa mắng vừa chửi mà bỏ đi.

Tốt lắm. Giờ chỉ còn lại Trấn Bắc tướng quân, chiến thắng đã ở trước mắt.

21

Thấy ta nhìn sang, Trấn Bắc tướng quân lập tức nắm tay ta, kéo vào lòng.

“Ta không quan tâm quá khứ của nàng. Giờ theo ta đi, sau này đừng ở lại ngọn núi này nữa, càng không được đi nhặt đàn ông khắp nơi.”

“Ơ? Nhưng đây là nhà của ta mà. Ta yêu nơi này, không định rời đi đâu.”

Sau câu trả lời của ta, là một tràng hôn cuồng nhiệt như bão tố từ hắn.

Hôn đến mức ta sắp nghẹt thở, hắn mới buông tha.

“Theo ta về, làm thê tử của ta. Từ nay phủ tướng quân chính là nhà nàng.”

“Không muốn. Ta thích núi Đào Hoa, chỉ muốn ở lại nơi đây.”

Lại là một tràng hôn nóng rẫy trả lời.

Nhưng hôn mãi hôn mãi, tay Trấn Bắc tướng quân cũng bắt đầu không thành thật.

Hắn có vẻ quá quen thuộc.

Mới chỉ ân ái một lần, đã coi ta như lão bà sống chung bao năm.

Trước khi bị hắn sờ đến mức tâm thần rung động, ta vội vàng chặn lại:

“Này, quân tử thì dùng miệng chứ không dùng tay, có gì thì từ từ nói đã.”

“Gọi ta là A Tây đi.”

“Hả?”

“Nhũ danh của ta là A Tây, gọi ta là A Tây đi.”

Nhưng ta thật sự không gọi nổi.

Trấn Bắc tướng quân cũng chẳng dài dòng nữa, trực tiếp ném ta xuống đất, đè người lên.

Động tác càng lúc càng mạnh mẽ, thành trì sắp sụp đổ đến nơi.

Ta cắn răng, nhắm mắt lại.

“Á,— Hầu gia,—”

Trong tiếng rên mềm mỏng đầy uyển chuyển của ta, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.

Khi ta mở mắt ra, Trấn Bắc tướng quân đang trừng mắt đỏ hoe nhìn ta như muốn khoét ra một cái lỗ.

Ta giả vờ cúi đầu, không nói lời nào.

Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng gió, Trấn Bắc tướng quân như nổi điên mà bỏ chạy.

Tốt lắm. Cuối cùng thì, chỉ còn lại mình ta.

22

Ta quay lại cuộc sống như xưa.

Ngày ngày hái thuốc, bán thuốc.

Chỉ là, ta không còn đến hiệu thuốc của Tống Cảnh nữa.

Tiền ta kiếm được từ việc bán thuốc trước kia đều dùng để chữa cho hắn, cùng hai năm hôn nhân kia.

Ân nghĩa, ta đã trả đủ. Phần còn lại, chỉ là sự lạnh nhạt.

Chưởng quầy của hiệu thuốc hình như không biết chuyện giữa ta và Tống Cảnh.

Thấy ta lại bày quầy trên phố, ông ta cực kỳ kinh ngạc.

Khi hoàn hồn, liền vội vàng chạy tới hỏi:

“Cô nương, sao không mang thuốc đến chỗ ta nữa? Mau mau mang thuốc vào hiệu thuốc đi!”

Ta lắc đầu từ chối: “Giao dịch giữa ta và các người đến đây là chấm dứt.”

Nghe vậy, chưởng quầy càng kinh ngạc, truy hỏi:

“Tại sao vậy?

“Là do giá thu mua không đủ cao sao?

“Cô cứ ra giá, hoặc ta tăng gấp đôi, được không?”

Ta có phần bất ngờ.

Chưởng quầy này hình như quá mức ưu ái ta.

Dù dược liệu ta hái đều là thượng phẩm, nhưng cũng không đáng để thu mua với giá cao đến vậy.

“Không phải do giá cả. Là vì ta và chủ nhân của các người, Tống Cảnh, đã trở mặt. Sau này ta không đến nữa.”

“À… nhưng chủ nhân của bọn ta đâu phải Tống Cảnh. Hắn là ai vậy?”

“Sao có thể không phải? Năm năm trước, chính hắn đưa ta đến hiệu thuốc mà.”

“Không không, ta nghĩ là cô hiểu lầm rồi.”

Chưởng quầy vội vàng phủ nhận việc Tống Cảnh là chủ tiệm thuốc.

23

“Chủ nhân của hiệu thuốc là Trấn Bắc tướng quân.

“Năm năm trước, hắn thấy cô bán thuốc bị một đôi ông bà già bắt nạt ngoài đường,

“liền dặn ta phải thu mua dược liệu của cô với giá cao.

“Còn Tống Cảnh mà cô nói, chẳng phải là người đi cùng cô vào hiệu thuốc hôm đó sao?

“Ta còn tưởng hắn là bằng hữu của cô.”

Nghe xong lời chưởng quầy, ta ngồi phịch xuống đất.

Thì ra, người giúp ta thoát khỏi cảnh vất vả bán thuốc dạo suốt bao năm nay, chính là Trấn Bắc tướng quân?

Nhưng mà, rõ ràng năm đó chính Tống Cảnh đã ra tay cứu ta khỏi đôi ông bà kia.

Cũng chính hắn nói với ta rằng bán thuốc ở ngoài không an toàn, nên mới dắt ta đến hiệu thuốc.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?

Là ta sai lầm, cho rằng Tống Cảnh mới là chủ nhân hiệu thuốc?

Dưới sự khẳng định của chưởng quầy, ông ta vẫn thu mua thuốc của ta với giá cao suốt mấy năm qua.

Ta mơ màng quay về núi Đào Hoa.

Lúc này, hoa đào trên núi đã nở rộ.

Nhưng lòng ta lại nguội lạnh, chẳng còn hứng thú gì.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap