CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/noi-cuoi-con-duong/chuong-1-noi-cuoi-con-duong/
Người phụ nữ trước mắt này dần trở nên xa lạ, Thẩm Mặc Hàn đẩy cô ta ra.
“Những tài khoản đăng bài nói em là tiểu tam, thật sự là do Tần Ly đăng à?”
“Dựa theo độ hot của em, vài câu đó đáng lẽ đã lên hot search từ lâu rồi.”
Tô Man Nhược hoảng hốt, vội nắm lấy tay anh: “Anh Thẩm, em có nỗi khổ…”
Thẩm Mặc Hàn tránh khỏi tay cô ta, định rời đi, lại bị cô từ phía sau ôm chặt.
“Anh Thẩm, em biết anh giận, nhưng em làm vậy là vì yêu anh. Em sợ anh mềm lòng với cô ta…”
“Em biết em sai rồi, anh đừng đi mà…”
Vừa khóc lóc vừa bước đến trước mặt anh, nước mắt đầm đìa xin lỗi, đồng thời nhanh chóng tháo thắt lưng anh, ngửa mặt hôn lên.
Thẩm Mặc Hàn ghê tởm đẩy mạnh ra: “Bây giờ tôi không có tâm trạng!”
Nhìn bóng lưng anh dứt khoát rời đi, Tô Man Nhược cắn môi đến bật máu.
Cô ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn, không ngờ Tần Ly lại mạng lớn đến thế, lần nào cũng thoát chết.
Giờ còn khiến Thẩm Mặc Hàn quay ra trách mắng cô ta!
Điện thoại vang lên, bên Hồ Châu báo chưa tìm được người.
“Một lũ vô dụng!”
Khuôn mặt Tô Man Nhược méo mó, gầm nhẹ rồi ném mạnh điện thoại xuống đất.
Nhưng rất nhanh, cô ta bình tĩnh lại, vội đuổi theo leo lên xe Thẩm Mặc Hàn.
Thẩm Mặc Hàn không ngừng gọi điện bảo người đi tìm Tần Ly, khiến cô ta vừa giận vừa lo.
“Anh Thẩm, chị Tần chắc chắn là bên ngoài có người khác nên mới chạy nhanh như vậy, sợ anh phát hiện ra đấy.”
“Bây giờ anh còn đi tìm cô ta, nhỡ lại làm hỏng việc của cô ta thì sao?”
Anh lạnh lùng liếc sang: “Sao em biết cô ấy có người bên ngoài?”
“Chẳng phải lúc livestream cô ấy…”
“Livestream là để minh oan cho em, cô ấy chỉ đọc theo lời tôi đưa thôi.”
Tô Man Nhược chưa từ bỏ: “Là bà Vương nói với em! Chính mắt bà ấy thấy Tần Ly vụng trộm, mà còn không chỉ một lần!”
Không khí trong xe đột ngột trở nên đáng sợ.
Một lúc sau, Thẩm Mặc Hàn giật lấy điện thoại của cô ta, gọi cho bà Vương.
Vừa bắt máy, giọng bà Vương đã hớn hở vang lên:
“Cô Tô à, giờ phải gọi là bà Thẩm rồi chứ? Cô giỏi thật, giả làm Tần Ly đi tìm lũ lưu manh, đưa tụi nó vào biệt thự chơi rồi đổ tội hết lên đầu cô ta, tsk tsk, chiêu này cao tay thật.”
Đồng tử Tô Man Nhược co rút, cô ta vừa hé miệng liền bị Thẩm Mặc Hàn bịt chặt lại.
Bên kia bà Vương vẫn tiếp tục:
“Chỉ tiếc là ở bệnh viện tôi không kịp bịt chết con bé đó, trách Tần Ly quỳ xuống nhanh quá. Nếu chậm thêm mười giây nữa thôi, cái đứa vướng víu đó chắc chắn toi đời rồi!”
“Ưm… ưm…”
Giọng rên bị nghẹn của Tô Man Nhược khiến bà Vương nghi ngờ, rồi lập tức tắt máy.
Thẩm Mặc Hàn siết chặt cổ cô ta, ánh mắt đỏ rực:
“Cô dám sai bà Vương… giết con gái tôi?!”
7
Trời sáng rồi.
Tôi đã ở đây được một tháng.
Một tháng qua tôi ngủ rất ngon.
Không còn phải lo có ai xông vào phòng, cũng không sợ có người cướp mất con mình.
Bệnh tật và mệt mỏi sau khi sinh cũng dần dần thuyên giảm.
Khi tôi ra khỏi phòng, năm bà vú đang chăm sóc An An ở phòng bên cạnh.
Nghĩ đến hôm trước dì Giang nghiêm khắc quở trách cô giúp việc trẻ, lòng tôi lại ấm lên.
“Không cần giải thích, tôi tin vào mắt nhìn người của mình.”
“Cô Tần là khách của tôi, sau này, ai cũng không được bàn tán chuyện này!”
Cô giúp việc trẻ đã bị đuổi, những người còn lại thấy tôi bước ra đều mỉm cười thân thiện.
“Chị dậy rồi ạ!”
Con trai của dì Giang tên là Giang Minh, ngày thứ hai sau khi tôi đến, cậu ấy đã nhuộm lại tóc, không còn mơ màng tiệm net nữa.
“An An dậy chưa? Em mua cho bé một đống đồ chơi!”
Giang Minh vừa nói vừa nhấc mấy túi lớn đi về phía phòng An An.
Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên tiếng An An cười khanh khách.
Tôi chỉ đứng trước cửa nhìn bé cười nắc nẻ vì được trêu đùa mà nước mắt cứ thế tuôn trào.
Từ trước đến nay, tôi luôn là người chăm sóc người khác, còn nhỏ đã phải chăm bố mẹ nuôi, sau khi họ mất lại chăm ông bà nội.
Đến khi nhà nuôi đều mất hết, tôi gặp ông nội Thẩm.
Vì để trả ơn ông cứu mạng, tôi gả cho Thẩm Mặc Hàn, từ đó phải sống những ngày không được ló mặt ra ngoài, chỉ biết chờ anh ta về trút giận.
Vậy mà giờ đây, tôi lại được gặp mẹ con dì Giang, những người xa lạ nhưng tốt bụng, dịu dàng.
Họ cho tôi chỗ ở, giúp tôi không phải lang thang đầu đường.
“Sao lại khóc rồi?” Dì Giang đến lau nước mắt cho tôi.
Tôi lắc đầu: “Con chỉ là… rất biết ơn dì và em Giang Minh.”
“Đứa bé ngốc, dì quý con, Giang Minh thích An An, chúng ta còn vui vì được gặp hai mẹ con nữa là.”
Tôi bật cười: “Chúng con cũng rất vui… khi gặp được hai người.”
Buổi chiều, cảnh sát gọi điện bảo tôi đến đồn.
Dì Giang đang bận, Giang Minh đưa tôi ra cửa.
Trên đường, tôi thấy khát nước, ngang qua siêu thị định ghé mua chai nước.
Vừa đi vài bước, một bàn tay to bất ngờ chộp lấy cổ tay tôi từ phía sau.
“Tần Ly! Cuối cùng cũng tìm được em rồi!”