Đang gọi, chợt nhớ ra ta không tên là Huệ Gia, liền đột ngột im bặt.

Một lúc sau, hắn từ bỏ việc gọi tên.

“Ngươi biết không, ban đầu ta rất ghét ngươi.”

“Sau khi mẫu hậu mất, vị trí vương hậu để trống mười bốn năm.

Toàn bộ Mạc Bắc đều nói phụ hãn đối với mẫu hậu si tình không đổi.

Thế mà ngươi vừa đến, phụ vương liền lập ngươi làm hậu. Ta thấy ngươi đã cướp mất vị trí của mẫu hậu.”

“Thế nên ta sai người bỏ thuốc tẩy vào đồ ăn của ngươi, còn lén thả rắn vào trướng của ngươi.

Chỉ mong ngươi chịu không nổi mà tự mình lăn về Đại Tề.”

“Phụ hãn phát hiện mưu mô của ta, nghiêm khắc trách mắng.

Ngài nói, Mạc Bắc chinh chiến đã lâu, hiện giờ là lúc cần nghỉ ngơi lấy sức, phải giữ hoà bình với Đại Tề.

Ngươi chính là sợi dây liên kết giữa hai nước, lại có thể đem văn hóa Trung Nguyên đến với thảo nguyên.

Ta lúc ấy liền yên tâm, nghĩ phụ hãn chỉ vì chính sự mà lấy ngươi.”

“Cho đến một lần, ta đến tìm phụ hãn buổi tối, lại nhìn thấy qua khe rèm,

ngươi cưỡi trên lưng phụ hãn, hai tay vung lên, hô ‘Giá!’, phụ hãn cõng ngươi xoay vòng cười đến độ trìu mến…

Biểu cảm ấy, ta từng thấy rất nhiều lần,

thuở ta còn nhỏ, phụ hãn cũng từng cõng ta chơi như thế,

nhưng đó đã là chuyện của rất lâu, rất lâu trước rồi.”

“Phụ vương đối tốt với ngươi, tốt đến mức khiến ta ghen tỵ.

Mà ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngày qua ngày, ghen tỵ nhìn theo bóng dáng ngươi từ phía sau.”

“Nhưng không biết từ lúc nào, sự ghen tỵ đó đã biến chất.

Ánh mắt ta cứ vô thức dõi theo ngươi,

ngươi cười, ta thấy vui;

ngươi buồn, lòng ta cũng mây đen phủ kín.”

“Khi đi săn, một cô gái từng nói với ta, đó gọi là thích một người.

Nhưng ngươi là vương hậu của phụ hãn ta, ta làm sao có thể…

Ta bắt đầu lạnh nhạt với ngươi, né tránh ngươi, dốc toàn lực để rời xa.

Nhưng ta quên mất, càng kìm nén bao nhiêu, khi bộc phát càng mãnh liệt bấy nhiêu.”

“Vì vậy, sau khi phụ hãn gặp nạn giả chết,

sợi dây căng chặt trong đầu ta… rốt cuộc đứt phựt.”

“Cho đến giờ, ta cũng không hối hận khi đã cưới ngươi lúc đó.

Nhưng… những tổn thương ta đã gây ra cho ngươi, ta xin lỗi.”

“Đương nhiên, ngươi có thể tiếp tục hận ta.”

Hách Liên Tẫn nói xong, ta ngây người rất lâu vẫn chưa hồi thần.

Ta chưa từng biết, phía sau gương mặt lạnh lùng kia, lại là bao nỗi tình cảm kìm nén.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng dậy định rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, vô thức thốt lên:

“Tại sao nhất định phải đích thân xuất chinh?”

Đại Tề truyền ngôi ba trăm năm, chỉ có hai vị hoàng đế từng thân chinh.

Nhưng cả hai người ấy, đều không có kết cục tốt.

Một người bị tập kích từ sau lưng giữa chiến trường, chém bay đầu.

Một người tuy sống sót, nhưng bại trận bị bắt,

cuối cùng phải cắt đất cầu hoà mới được thả về, mang tiếng nhục muôn đời.

Mạc Bắc thống trị thảo nguyên, dưới trướng dũng tướng vô số,

đâu cần hắn, một vương đương triều, phải thân chinh xuất trận?

Hách Liên Tẫn dừng chân, không quay đầu.

“Nếu ta chết, phụ hãn tái xuất giang hồ đoạt lại vương vị sẽ thuận lý thành chương.”

“Xem như là điều duy nhất ta có thể làm cho Mạc Bắc, sau mười bảy năm được nuôi dưỡng.

Người Mạc Bắc chúng ta, chết cũng phải chết trên lưng ngựa.”

“Hơn nữa… nữ nhân Đại Tề các ngươi xem trọng trinh tiết như vậy,

nếu ta không chết, ngươi sẽ mãi sống trong ám ảnh tội lỗi, chẳng phải sao?”

“Ngươi…”, ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Thì ra, hắn từ đầu đã chuẩn bị sẵn sàng để chết trên chiến trường.

Hách Liên Tẫn ngoái đầu:

“Ngươi đâu có yêu ta, khóc làm gì?

Biết đâu ta chẳng chết được đâu.”

Hắn vươn tay ra với ta,

nhưng chỉ dừng lại cách ta một bước, rồi chậm rãi thu tay lại.

“Ta đi đây.”

12

Hách Liên Tẫn lập tức lên đường đến doanh trại tại Vân Cốc Quan.

Sự việc đã tới nước này, Hách Liên Trụ dù giận đến mấy cũng chỉ có thể lưu lại vương đình,

lo điều binh khiển tướng, tiếp tế lương thảo.

Những ngày tiếp theo, tin chiến sự liên tục truyền về.

Tân vương của tộc Mộc Nam quả là khó đối phó,

tuy binh lực thua Mạc Bắc, nhưng rất giỏi bày mưu tính kế.

Hắn khéo lợi dụng địa hình, thời tiết và nhiều yếu tố khác,

gồng mình chống lại đại quân Mạc Bắc.

Hách Liên Tẫn mỗi trận đều thân chinh dẫn đầu, tuy sĩ khí ngày càng tăng cao,

nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ,

tin hắn bị thương liên tiếp theo từng chiến báo gửi về.

Chiến báo ấy, bày ngay trên án thư của Hách Liên Trụ.

Chàng không hề giấu ta, nhưng ta lại không dám nhìn.

Chỉ bằng những tin tức rời rạc, cũng đủ khiến ta lạnh buốt tim gan.

Trong cuộc chiến này, có bóng dáng của Đại Tề.

Người Mạc Bắc vốn thuần hậu, dù là luận võ hay tác chiến, đều thiên về sức mạnh tuyệt đối.

Chỉ có Đại Tề, ngồi giữa Trung Nguyên địa hình phức tạp, mới giỏi dùng binh pháp đa biến.

Tâm tư của phụ hoàng, không khó đoán.

Mạc Bắc ngày càng lớn mạnh, tất sẽ uy hiếp sự ổn định của Đại Tề.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap