Tôi sững lại một chút, sau đó lập tức phủ nhận:

“Tôi không hề dịu dàng. Chỉ là nhiệm vụ của thế giới này chính là giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện thôi.”

Hệ thống im lặng rất lâu, rồi lại hỏi một câu đầy khó hiểu:

“Ký chủ, cô nghĩ thế nào về nguyên chủ của cơ thể này?”

Tôi hơi sững người.

Phải thừa nhận rằng, đôi khi hệ thống này còn cảm tính hơn cả con người.

Tôi trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi trả lời:

“Chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả… chỉ là thấy cô ấy thật đáng thương.”

“Có lẽ, nếu tôi không có nhiều kinh nghiệm làm nhiệm vụ như vậy, tôi cũng chẳng kiên trì nổi.”

Nói xong, tôi tiện tay mở WeChat, vô tình thấy được bài đăng mới nhất của mẹ nguyên chủ.

“Tuần sau Nhàn Nhàn nhập học rồi, thật sự không nỡ xa con bé. Phải tranh thủ đón con bé lên thành phố chơi đã!”

“Hahaha, em trai tôi ghen tị lắm đây, cứ bảo tôi giống như mẹ ruột của Nhàn Nhàn vậy.”

Trong ảnh, mẹ nguyên chủ đang ôm chặt cô em họ của nguyên chủ, cười rạng rỡ.

Họ đi ăn tiệc, đi chơi công viên, mua quà… Nhìn qua chẳng khác gì một người mẹ yêu thương con gái mình hết mực.

Tôi bật cười thành tiếng.

Nguyên chủ chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như thế này.

Đừng nói đến chuyện được dẫn đi chơi hay mua sắm, ngay cả khi đi siêu thị, cô ấy chỉ cần lấy thêm một gói bánh nhỏ thôi cũng bị mắng.

Cả cuộc đời cô ấy chưa từng được hưởng một ngày nắng đẹp.

Hệ thống dường như lại thở dài.

“Bỏ mặc con gái ruột, nhưng lại nâng niu con gái của em trai như báu vật… Thế này có phải định để con bé kia kế thừa gia sản luôn không?”

Tôi khẽ cười.

Hôm nay hệ thống có vẻ đặc biệt cảm xúc.

Thật thú vị.

Hệ thống lại hỏi:

“Cô không thấy khó chịu sao?”

Tôi chớp mắt, đầy thắc mắc:

“Tại sao tôi phải khó chịu? Họ thích cho ai thì cho, tôi đâu có ý định nhận bất cứ thứ gì từ họ.”

Hệ thống vẫn không chịu từ bỏ:

“Nếu… cô không phải là một nhiệm vụ giả, mà thực sự là con gái ruột của họ thì sao?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Cũng chẳng sao cả. Nếu không vì nhiệm vụ này, tôi vốn dĩ cũng không cần họ.”

“Tôi không hứng thú với gia sản của họ. Vì chỉ cần nhận nó, nghĩa là tôi sẽ bị ràng buộc cả đời, sống mãi dưới bóng của họ.”

“Hơn nữa, tôi tin rằng mình có thể tự kiếm được nhiều tiền hơn.”

Nói đến đây, tôi cười đầy ẩn ý.

“Cậu nghĩ họ ngu lắm sao? Bề ngoài thì xem em họ tôi như con gái ruột, nhưng trong lòng họ vẫn biết rõ—cháu gái mãi mãi không thể so sánh với con gái ruột.”

“Bây giờ họ có thể vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”

“Nhưng mà… ai bảo họ không biết trân trọng nguyên chủ chứ?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe lướt qua thật nhanh.

Ánh nắng giữa trưa mùa hè trong vắt như dòng nước, lóa mắt đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.

“Con người phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình.”

Tôi khẽ nói.

8

Năm nhất đại học trôi qua một cách bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.

Tôi đã không còn xa lạ gì với việc đi học đại học nữa, nên mọi thứ đều dễ dàng xử lý.

Lần này, vận may của tôi rất tốt, các bạn cùng phòng đều là người tử tế, không giống như nguyên chủ trong cốt truyện gốc—bị bắt nạt đến mức trầm cảm.

Tài khoản truyền thông cá nhân mà tôi lập ra cuối cùng cũng bắt đầu phát triển, thu nhập hàng tháng giúp tôi không còn phải làm thêm để kiếm sống nữa.

Tôi vẫn giữ WeChat của bố mẹ nguyên chủ, coi như nuôi “thú cưng điện tử”.

Trước kia, họ hiếm khi đăng bài.

Nhưng từ sau khi tôi rời đi, tuần nào họ cũng đăng ảnh em họ của nguyên chủ.

Chụp cảnh dẫn con bé đi ăn, đi chơi, mua quần áo…

Thế nhưng, đến tháng Sáu năm nay, bọn họ dường như không thể tiếp tục duy trì hình ảnh gia đình ấm áp nữa.

Mẹ nguyên chủ đăng một bài vào lúc bốn giờ sáng.

“Đúng là lòng tốt bị xem như rác rưởi! Dẫn con bé đi chơi cả năm, không bắt bố mẹ nó tốn một đồng nào. Đến lúc thi trượt đại học, lại quay sang trách chúng tôi làm ảnh hưởng đến chuyện học của nó!”

“Haizz, đời người, ấm lạnh tự biết mà thôi…”

Tôi suýt nữa bật cười ngay tại ký túc xá.

Xem ra, em họ nguyên chủ đã thi rớt.

Bố mẹ nó bắt đầu đổ lỗi cho bố mẹ nguyên chủ, trách họ đã đưa con gái họ đi chơi quá nhiều, ảnh hưởng đến kết quả thi.

Thế nào? Đối xử tốt với con người khác, cũng chẳng dễ chịu gì đúng không?

Dù có tận tâm tận lực thế nào, cháu gái mãi mãi cũng chỉ là cháu gái.

Cho dù bố mẹ nguyên chủ có trao hết yêu thương cho nó, cũng không thay đổi được sự thật rằng họ và nhà bên kia vẫn là hai gia đình khác nhau.

Tôi biết, “thú cưng điện tử” của mình sắp dừng cập nhật rồi.

Vậy nên tôi thẳng tay chặn WeChat của họ.

Không lâu sau, bọn họ dường như phát điên, tìm cách liên lạc với tôi bằng mọi cách có thể.

Gọi điện không được, họ thậm chí còn tới tận trường đại học làm ầm lên.

Chỉ mới một năm trôi qua, nhưng trông họ như già đi mười tuổi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc.

Bố mẹ nguyên chủ đứng trước cổng ký túc xá, khóc lóc kể lể tôi bất hiếu, vô ơn, lên đại học liền bỏ rơi cha mẹ.

Trước bao ánh mắt của sinh viên trong trường, họ khóc, tôi cũng khóc.

Nhưng tôi không khóc vì cảm động.

Tôi giơ điện thoại lên, mở ảnh chụp màn hình, chỉ tay vào những tin nhắn, bài đăng WeChat cũ của họ, vạch trần từng chuyện họ đã làm với tôi trước mặt mọi người.

Tôi tố cáo họ đã giết thú cưng của tôi ngay trước kỳ thi đại học, nấu thành món ăn ép tôi phải ăn.

Tôi nói rằng họ bắt ép tôi học ngành mà tôi không thích, khi tôi chống đối, họ dọa bỏ rơi tôi, một xu cũng không chu cấp, nhưng lại sẵn sàng bỏ tiền mua búp bê Barbie giá hơn 300 tệ cho em họ tôi.

Xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.

“Cái gì?! Cha mẹ mà làm vậy với con gái mình à?”

“Giết con thỏ của con gái rồi bắt nó ăn? Thật biến thái!”

“Không cho con gái tiền sinh hoạt, nhưng lại cung phụng cháu gái? Tâm lý kiểu gì vậy?”

“Quá độc ác! Không xứng làm cha mẹ!”

Một số sinh viên năm cuối trong trường thở dài cảm thán:

“Dù sao thì cô ấy vẫn có thể vào được đại học, chứng tỏ cô ấy mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng. Nếu là tôi, chắc đã suy sụp mà bỏ học rồi.”

Dưới ánh mắt phẫn nộ và khinh miệt của mọi người, bố mẹ nguyên chủ bẽ mặt đến mức không nói nên lời.

Sau một hồi tranh cãi, họ bị bảo vệ trường mời ra ngoài.

Tôi bước theo họ đến cổng trường, đợi lúc xung quanh không có ai, tôi cúi xuống, ghé sát tai họ, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm một bí mật:

“Tôi nói nhỏ cho hai người nghe nhé…”

Bố mẹ nguyên chủ vô thức dừng lại, nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi khẽ cười, giọng nói chậm rãi, từng chữ từng câu rót vào tai họ:

“Con gái ruột của hai người… đã chết từ lâu rồi.”

“Chết đến mức… thi thể cũng lạnh ngắt rồi.”

Tôi chậm rãi lùi lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì sợ hãi của mẹ nguyên chủ.

“Bây giờ các người có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích.”

“Người đang đứng đây… chỉ là một linh hồn xa lạ, chiếm lấy cơ thể của con gái các người thôi.”

Tôi khẽ cười, đôi mắt cong lên như một vầng trăng non, giọng điệu dịu dàng mà ma mị:

“Các người có cố gắng đến mấy… cũng không bao giờ tìm lại được con gái ruột của mình đâu.”

Tôi nhìn thấy rõ trong mắt mẹ nguyên chủ, có thứ gì đó từng chút, từng chút một vỡ vụn.

Bà ta run rẩy, bàn tay níu lấy tay áo tôi cũng run lên bần bật.

Giọng bà ta khàn đặc, đầy kinh hoàng:

“An An… Đừng giận mẹ nữa, được không?”

“Con… con nói nhảm gì vậy? Mẹ không hiểu, mẹ không hiểu gì hết…”

Bà ta lắc đầu liên tục, nước mắt trào ra như suối.

Nhưng tôi chỉ cười khẽ, hất tay bà ta ra, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng:

“Bà nhìn tôi xem, tôi có chút nào giống con gái bà không?”

Nói xong, tôi quay người, chạy thẳng vào trong cổng trường.

Phía sau, tiếng gào thét của mẹ nguyên chủ vang lên xé lòng:

“An An—!!!”

Chợt, “ẦM!” một tiếng vang lên.

Tôi sững người, quay đầu lại.

Chỉ thấy hai người bọn họ đang nằm sõng soài trên mặt đất, máu chảy lênh láng xung quanh.

Một chiếc xe tải vừa phanh gấp, dừng lại cách họ không xa.

Tôi chết sững.

Nhìn hai cơ thể đẫm máu giữa đường, tim tôi nhói lên như bị kim châm, kéo theo từng cơn đau rát lan khắp lồng ngực.

Một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má tôi.

Trời chiều rực đỏ như lửa cháy.

Tôi bỗng nhiên… hiểu ra tất cả.

9

Để lo liệu tang lễ cho bố mẹ, tôi đã xin nghỉ học hai tháng.

Nhưng tang lễ không hề diễn ra suôn sẻ, vì gia đình cậu mang theo em họ của tôi đến quấy phá.

Họ nói rằng bố mẹ tôi trước khi chết căn bản không coi tôi là con, người họ thực sự yêu thương chính là em họ tôi.

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn họ, sau đó nói:

“Nếu các người có ý kiến gì, thì gặp nhau tại tòa án nhé.”

Nghe đến hai chữ “tòa án”, họ cứng đờ.

Bởi vì chính họ cũng biết, nếu thực sự đưa ra pháp luật, họ không có cửa thắng.

Vậy nên, họ chửi ầm lên, vừa mắng tôi mặt dày, vừa mắng bố mẹ tôi đạo đức giả, chết là đáng đời.

Cuối cùng, họ vẫn hậm hực bỏ đi.

Tôi quyên góp phần lớn tài sản mà bố mẹ để lại.

Chỉ giữ lại một chút để làm quỹ dự phòng, dự định sau khi sự nghiệp ổn định sẽ quyên góp toàn bộ.

10

Ngày trở lại trường, không khí đã ngập tràn hương vị mùa thu.

Tôi ngồi trên tàu cao tốc, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, mơ màng suy nghĩ.

Hệ thống đã im lặng rất lâu, bỗng nhiên xuất hiện trở lại.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap