Cô ta bắt đầu tống tiền Lục Cảnh Nhiên, dùng những bức ảnh nhếch nhác của anh ta ở quê để uy hiếp, ép anh ta chuyển nhượng cổ phần công ty.
Lục Cảnh Nhiên lo sợ đến phát điên, không còn cách nào, chỉ đành mặt dày đến tìm tôi, hy vọng tôi sẽ giúp anh ta “xử lý” Hứa Nhược Lâm.
Nhưng anh ta quên mất, tôi sớm đã không còn là Tô Thanh Nhiên từng vì anh ta mà không tiếc thân mình.
Sau khi anh ta rời khỏi thị trấn, tôi tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Tôi đến những hòn đảo phương Nam, đón gió biển ngắm bình minh; đến dãy núi phía Bắc, dẫm trên tuyết nghe tiếng thông reo.
Mỗi một nơi tôi đi qua, lòng tôi lại yên bình thêm một phần. Những ký ức về Lục Cảnh Nhiên và Hứa Nhược Lâm, giống như cát bụi bị gió cuốn, dần dần biến mất không dấu vết.
Ba tháng sau, tôi nhận được một email từ đồng nghiệp cũ, đính kèm mấy bức ảnh.
Trong ảnh, Lục Cảnh Nhiên và Hứa Nhược Lâm đứng bên nhau, phía sau là một phòng khám quê nghèo xập xệ.
Lục Cảnh Nhiên trông tiều tụy đến mức đáng thương, quần áo nhăn nhúm như giẻ lau.
Còn Hứa Nhược Lâm thì cười đắc ý, tay cầm một tập tài liệu, có vẻ là hợp đồng gì đó.
Trong email, đồng nghiệp viết:
“Thanh Nhiên, chị rời đi đúng thật quá đúng. Tổng giám đốc Lục giờ bị Hứa Nhược Lâm nắm thóp rồi, công ty cũng sắp bị cô ta thâu tóm luôn rồi.”
Tôi đọc xong, chỉ mỉm cười, tắt email, tiếp tục lên kế hoạch cho hành trình kế tiếp của mình.
15.
Kết cục của Lục Cảnh Nhiên, tôi không hề bất ngờ.
Anh ta chọn Hứa Nhược Lâm từ đầu, chẳng phải cũng chỉ vì vẻ ngoài “ngây thơ đáng thương” của cô ta hay sao?
Nhưng anh ta quên mất rằng, sự ngây thơ giả tạo thì sớm muộn gì cũng để lộ nanh vuốt.
Nửa năm sau, tôi đang ngồi trong một quán cà phê ven biển thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Đầu dây bên kia tự xưng là luật sư của Lục Cảnh Nhiên, giọng trầm thấp:
“Cô Tô, anh Lục gặp chút chuyện, muốn nhờ cô giúp một việc.”
Tôi nhíu mày:
“Chuyện gì?”
Luật sư thở dài:
“Chuyện giữa anh ta và Hứa Nhược Lâm đã ầm ĩ cả lên. Cô ta cầm một loạt giấy tờ mà anh Lục ký, rút đi gần hết tài sản công ty. Giờ anh Lục bị chủ nợ truy đuổi, muốn nhờ cô đứng ra làm chứng, nói rằng mấy bản ký đó là do bị ép buộc.”
Tôi bật cười lạnh:
“Đống lộn xộn của anh ta, sao lại lôi tôi vào?”
Luật sư khựng lại vài giây, rồi dịu giọng như cầu khẩn:
“Anh Lục nói, cô là người duy nhất anh ấy tin tưởng. Biết là anh ấy có lỗi với cô, nhưng mong cô nể tình bảy năm yêu nhau, giúp anh ấy lần này.”
Tôi im lặng, trong đầu thoáng hiện lên từng mảnh ký ức trong bảy năm đã qua.
Từng có lúc, Lục Cảnh Nhiên nấu cho tôi một bát cháo giữa đêm khuya, ôm tôi mỉm cười nói:
“Thanh Nhiên, anh sẽ ở bên em cả đời.”
Nhưng người đàn ông ấy, đã sớm bị thực tế và Hứa Nhược Lâm mài mòn đến chẳng còn nguyên vẹn.
“Nói với anh ta, tôi không giúp được.”
Tôi dứt khoát cúp máy, bưng cà phê lên, ngước mắt nhìn ra đường chân trời phía biển.
Nắng chiều lấp lánh trên mặt nước, từng làn sóng long lanh như đang thì thầm về một khởi đầu mới.
Vài tháng sau, trong chuyến đi tiếp theo, tôi nghe người ta nhắc đến vài tin tức về Lục Cảnh Nhiên.
Sau khi Hứa Nhược Lâm ôm tiền biến mất, anh ta bị bỏ lại một mình đối mặt với nợ nần và kiện cáo.
Công ty phá sản, nhà cửa, xe cộ đều đem bán sạch, vẫn không đủ trả nợ.
Cuối cùng, anh ta trở về quê, sống bằng nghề tỉa cành nho thuê cho người ta.
Người ta nói, anh ta sống rất khổ sở, thường ngồi một mình trong vườn nho, thẫn thờ lẩm bẩm gọi tên tôi.
Tôi nghe xong, chỉ thấy… nhàm chán.
Kết cục đó chẳng qua là gặt lấy hậu quả do chính anh ta gieo ra.
Về phần Hứa Nhược Lâm, có người bảo cô ta mang tiền ra nước ngoài, có người lại nói cô bị chủ nợ tìm được, kết cục còn thê thảm hơn cả Lục Cảnh Nhiên.
Tôi không có hứng đi xác minh.
Câu chuyện của họ, đã chẳng còn liên quan đến tôi.
Năm thứ ba trong hành trình của mình, tôi định cư lại ở một căn nhà gỗ trên núi, mở một hiệu sách nhỏ.
Hiệu sách không lớn, nhưng mỗi ngày đều có du khách đến mượn sách, mua sách, thỉnh thoảng còn có trẻ nhỏ chạy đến nghe tôi kể chuyện.
Tôi thích cuộc sống như vậy, bình yên và đầy đủ.
16.
Một chiều hoàng hôn nọ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa tiệm.
Là Lục Cảnh Nhiên.
Anh ta gầy như que củi, tóc đã bạc lốm đốm, áo sơ mi bạc màu, trông như già đi hai mươi tuổi.
Anh đứng ngoài cửa rất lâu, rồi mới cúi đầu khẽ nói:
“Thanh Nhiên… anh chỉ đến… nhìn em một chút thôi.”
Tôi đặt cuốn sách trong tay xuống, bình tĩnh nhìn anh:
“Nhìn xong chưa?”
Anh ta sững người, hốc mắt dần đỏ lên:
“Thanh Nhiên, anh biết anh sai rồi. Anh không cầu mong em tha thứ… chỉ muốn em biết, anh chưa bao giờ ngừng nhớ em.”
Tôi mỉm cười, giọng điệu thản nhiên:
“Nhưng tôi… đã không còn nhớ anh nữa.”
Anh ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được lời nào.
Anh cúi đầu, lặng lẽ quay người, bóng lưng gầy gò lặng lẽ khuất dần trong ánh chiều tà.
Tôi nhìn theo, trong lòng không hề dậy sóng.
Bảy năm trước, tôi từng nghĩ anh là cả thế giới của tôi.
Bảy năm sau, tôi mới hiểu, thế giới thật sự, là những núi non, biển trời tôi từng đặt chân qua, là chính con người mà tôi đã tìm lại được.
Tôi đóng cửa hiệu sách, ngẩng đầu nhìn ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời.
Ngày mai, tôi sẽ lại lên núi tìm cảm hứng, mang về vài câu chuyện mới kể cho lũ trẻ.
Còn Lục Cảnh Nhiên,
anh ta chỉ là một kẻ qua đường không còn liên quan đến cuộc đời tôi nữa.
Con đường của tôi, vẫn còn rất dài.
Mà anh ta,
đã không còn nằm trong phong cảnh ấy.
【HOÀN】