CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nguoi-anh-muon-tim/chuong-1-nguoi-anh-muon-tim/
Nhưng anh vẫn không hề chạm vào tôi.
Vì khó chịu do thuốc, tôi cào tung quần áo trên người, để lộ làn da trắng nõn nơi ngực.
Ánh mắt của Kỳ An ngay lập tức dừng lại ở phần xương quai xanh của tôi.
Cơ thể anh nóng ran, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm đến mức gần như nuốt chửng tôi.
Tôi không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng đó chỉ là phản ứng sinh lý.
Tôi cúi người, khẽ cắn vành tai anh:
“Anh có cảm giác với em… đúng không?”
Câu hỏi ấy khiến hơi thở anh càng thêm gấp gáp.
Trong không gian hẹp và riêng tư, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của hai người.
Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao.
Hai tay Kỳ An đặt hai bên, vì căng thẳng mà khớp xương trắng bệch, gân tay nổi lên rõ ràng.
“Anh cũng thấy rồi đấy, em rất khó chịu…”
“Anh và Nhan Mặc cũng chia tay rồi…”
“Coi như… giúp em một lần.”
15
Khi thấy tôi cắn môi đến bật máu, cuối cùng Kỳ An cũng không kiềm chế được nữa.
Anh giữ lấy sau gáy tôi, điên cuồng hôn xuống.
Cảm giác thật dễ chịu.
Sự khó chịu như kiến gặm ban nãy dường như tan biến trong khoảnh khắc.
Điều duy nhất tôi cảm nhận được, là môi anh nóng bỏng đến mức muốn thiêu rụi tôi, từng chút trượt xuống cổ.
Đến đúng vị trí có vết bớt hình cánh bướm hồng nhạt.
Anh ngấu nghiến, mơn trớn nơi đó như thể phát nghiện.
Chiếc xe được dán phim chống nhìn trộm.
Không gian hàng ghế sau cũng đủ rộng.
Kỳ An tháo áo khoác, trải xuống ghế rồi đè tôi xuống dưới.
“Hứa Nặc, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Anh nhìn tôi.
Đôi mắt đen tuyền xinh đẹp phủ mờ sương, chất chứa khát vọng và đắm say.
Tôi nắm lấy cổ áo anh, kéo mạnh xuống.
Dùng nụ hôn thay cho câu trả lời.
Cứ để đạo đức và lương tri đi gặp quỷ đi.
Mấy thứ đó chỉ trói buộc những người lương thiện như tôi.
Lương thiện chẳng mang lại gì ngoài khổ đau.
Thậm chí còn bị đẩy vào vực sâu đáng sợ hơn.
Còn lúc này, tôi chỉ muốn được anh ôm thật chặt, nghiền nát.
Hòa làm một.
Kỳ An không do dự nữa.
Tôi có thể cảm nhận được, anh cũng đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
Cơ thể, phản ứng, tất cả đều nói thay lời.
Dù là tôi… hay là anh.
16
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi kiệt sức thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở nhà của Kỳ An.
Nhưng anh không có ở đó.
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là Nhan Mặc.
“Kỳ An, anh dậy chưa? Em mua bữa sáng cho anh rồi, mình ăn chung nhé?”
Nghe thấy giọng cô ta, mọi cảm xúc phẫn nộ, tuyệt vọng, nỗi đau vì bị phản bội tối qua như đè nặng lên ngực khiến tôi khó thở.
Tôi lau nước mắt ở khóe mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó mở tủ quần áo của Kỳ An, lấy một chiếc sơ mi trắng của anh khoác vào, chân trần ra mở cửa.
“Hứa Nặc? Sao cậu lại ở đây?!”
Thấy tôi, mặt Nhan Mặc hiện rõ sự kinh ngạc tột độ.
Gương mặt trang điểm kỹ lưỡng gần như méo mó vì tức giận.
Tôi khẽ cười, dựa vào khung cửa, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt.
Tôi cố ý không cài hai chiếc cúc trên cùng.
Những dấu vết mập mờ trên cổ và ngực tôi, Nhan Mặc chắc chắn nhìn thấy hết.
Cô ta tức giận đến mức run rẩy.
“Đúng thế, sao mình lại ở đây nhỉ? Mình lẽ ra nên ở trên giường của Vương tổng mới đúng, phải không?”
“…!”
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Nhan Mặc lập tức tái nhợt.
“Hứa Nặc, cậu đang nói gì vậy? Hôm qua mình uống say, khi tỉnh lại thì thấy không còn ai trong phòng. Mình còn định hỏi cậu sao đi mà không gọi mình nữa cơ.”
Nhan Mặc bắt đầu diễn kịch.
Tôi nhìn cô ta từng lời từng chữ nói dối, thật muốn trao ngay cho cô ta một tượng vàng Oscar.
“Đừng giả vờ nữa. Những gì cậu nói với Vương Vũ trong phòng, mình nghe thấy hết rồi.”
Nhan Mặc lập tức biến sắc.
“Có điều, chắc cậu không ngờ được là mình đã trốn thoát.”
“Và còn nhờ phúc của cậu… mình đã ngủ với Kỳ An.”
Tôi nói ra một cách điềm tĩnh.
Hộp đồ ăn trong tay cô ta rơi xuống đất, vỡ tan.
“À đúng rồi.”
“Cậu chẳng từng nói anh ấy rất lạnh nhạt trong chuyện ấy sao?”
“Lạ nhỉ, với mình thì… lại nhiệt tình đến mức đáng sợ.”
Tôi cố ý kéo cổ áo xuống một chút.
“Hay là… vấn đề nằm ở cậu? Có lẽ Kỳ An với cậu chẳng có chút hứng thú nào cả.”
Nhan Mặc cuối cùng không kiềm chế được, nhào lên định đánh tôi.
Nhưng cái tát còn chưa kịp giáng xuống thì cổ tay đã bị ai đó giữ chặt.
17
Kỳ An đã quay lại.
Tay anh xách một túi đồ, dường như là bữa sáng mua từ cửa hàng tiện lợi.
“Kỳ An, anh—anh với Hứa Nặc—”
Thấy Kỳ An, Nhan Mặc rưng rưng nước mắt.
“Sao anh có thể làm vậy? Tại sao… tại sao lại phản bội em?!”
Nhan Mặc nắm chặt cổ áo anh, vừa khóc vừa chất vấn.
Nhưng Kỳ An không hề nhúc nhích.
Anh hất tay cô ta ra, tạo ra khoảng cách rõ ràng giữa hai người, nét mặt lạnh lùng.
“Người phản bội trước là em. Chúng ta sớm đã chia tay rồi.”
“Còn nữa…”
Kỳ An đứng thẳng người, trong mắt là sự khinh miệt và giận dữ.
“Chuyện năm đó, em đã làm gì để lừa anh quen em, có cần anh nói rõ trước mặt Hứa Nặc không?”
Nghe vậy, nước mắt Nhan Mặc lập tức khựng lại.
Cô ta như mất hết sức lực, quay sang nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
Tôi không hiểu câu nói đó của Kỳ An có ý gì.
Anh bước vào nhà, không quan tâm đến cô ta nữa.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.