CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nga-phi-thuong-lac/chuong-1-nga-phi-thuong-lac/
11
Sau hôm đó,
Tiêu Quân Nghiễm nửa tháng liền không bước chân vào cung ta.
Lần duy nhất vào hậu cung,
lại là đến chỗ Thục Quý phi.
Lập tức hậu cung xôn xao.
Kẻ nói ta thất sủng,
người đồn Thục Quý phi sắp trở thành Hoàng hậu thật rồi.
“Tố Bạch, vì sao ai cũng nói Thục Quý phi mới là Hoàng hậu tương lai vậy?”
Ta không hiểu nổi.
Rõ ràng Tiêu Quân Nghiễm nói người muốn làm Hoàng hậu là ta mà?
Tố Bạch tức tối dậm chân:
“Tiểu thư đừng tin bọn họ nói bậy! Vị trí Hoàng hậu nhất định là của tiểu thư!”
Tố Bạch lớn lên cùng ta,
chưa từng nói dối ta bao giờ.
Thấy ta chẳng mảy may lo lắng,
nàng ấy bực quá, vẫn không nhịn được nói thêm một câu:
“Tiểu thư quá đơn thuần, không trấn áp nổi những phi tần đầy tâm cơ trong hậu cung.”
“Bây giờ thế lực ngoại thích lớn mạnh, Hoàng thượng chỉ mượn tay tiểu thư để kiềm chế phe của Lâm tướng.”
“Tiểu thư không làm Hoàng hậu, e là còn tốt hơn…”
Ta sững sờ, giọng ngây ngốc:
“Nhưng Thường Lạc không làm Hoàng hậu thì sao làm Thái hậu được?”
Đến lượt Tố Bạch đờ người.
Ánh mắt nàng ấy bỗng sáng rực lên.
“Để lại con, bỏ lại cha! Tiểu thư thật thông minh!”
Ta kiêu ngạo hếch cằm:
“Phụ thân nói rồi, Thường Lạc là đại trí giả ngu!”
“Có vẻ Thường Lạc ngày càng thông minh rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa.
Một cung nữ cao vượt hẳn người thường chậm rãi bước vào.
Ta nhắm mắt lại, mở ra… vẫn là người ấy.
Dụi dụi mắt.
Không sai rồi.
Ta vui mừng nhào vào lòng người ấy.
“Nhị ca! Huynh cũng vào cung tuyển tú sao?”
Thường Thành bật cười:
“Phải rồi, nhị ca thay Thường Lạc vào cung.”
“Thường Lạc quay về biên cương ở với phụ thân có được không?”
Ta nhìn nhị ca vai rộng eo to,
gần như làm nứt cả áo cung nữ.
Do dự nói:
“Nhưng… nhưng nhị ca chẳng giống Thường Lạc chút nào cả!”
Nghĩ tới cảnh Tiêu Quân Nghiễm và nhị ca nằm chung một giường,
ôm nhau ngủ…
Toàn thân nổi da gà.
“Thôi! Thường Lạc ở lại cung còn hơn!”
Thường Thành cười ha hả, không trêu ta nữa.
Gương mặt trở nên nghiêm túc:
“Lần này nhị ca vào kinh là để đưa tứ đệ tới học hành.”
“Thường Lạc, về cùng huynh đi, rời khỏi cái hoàng cung nuốt người này.”
“Chúng ta về biên cương, có cha và các huynh ở đó, sẽ tìm rể hiền cưới cho muội, chẳng ai dám bắt nạt nữa.”
“Cả đời Thường Lạc chúng ta vui vui vẻ vẻ, không chịu chút tủi nhục nào, được không?”
Về biên cương sao?
Nghĩ tới được gặp cha, gặp đại ca đại tẩu…
Ta vui đến nhảy cẫng lên.
“Nhị ca, tứ đệ bao giờ học xong ạ?”
“Phu quân tặng muội bao nhiêu bảo vật, muội còn phải chọn kỹ để mang về làm quà cho cha và các huynh nữa!”
“Còn cả đại tẩu, phấn son ở kinh thành đẹp lắm, đại tẩu chắc chắn sẽ thích…”
“Thường Lạc.” Thường Thành cắt lời ta.
Nhắm mắt, giọng khàn khàn.
“Tứ đệ không về đâu. Đệ phải ở lại kinh thành.”
Ta ngẩn người.
“Chỉ một mình đệ ấy thôi sao?”
“Ừ.”
“Đệ ấy mới năm tuổi, còn nhỏ như thế…”
Thường Thành không tiện lưu lại cung lâu.
Hắn nắm lấy vai ta, nghiêm túc nói:
“Là chính tứ đệ đề xuất đấy.
Đệ ấy nói mình không khỏe mạnh bằng hai huynh, cũng không có thiên phú luyện võ.”
“Biên cương thiếu thốn, còn kinh thành có thầy giỏi.”
“Vào kinh học vừa hay cũng đổi được Thường Lạc trở về, là chuyện tốt nhất rồi.”
Ta đứng ngây tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng.
Vành mắt chua xót, tâm trí như vỡ ra điều gì đó.
Thường Thành xót xa dùng ngón tay cái lau nước mắt cho ta.
“Thường Lạc, đây là chuyện tốt mà, cười lên nào.”
“Qua Trung Thu, nhị ca liền đưa muội về nhà.”
12
Tiệc Trung Thu.
Chỉ có các đại thần từ tam phẩm trở lên mới được dẫn theo thê tử, hài tử cùng tham dự.
Tiêu Quân Nghiễm ngồi chính giữa long án.
Bên trái là Thái hậu,
bên phải là Thục Quý phi, vận váy áo gấm thêu phượng bằng chỉ vàng lấp lánh rực rỡ.
Vị trí của ta tuy chỉ xếp ngay sau Thục Quý phi,
nhưng lại lệch về bên phải, gần sát mép điện.
Tố Bạch thấy vậy, đang định an ủi ta vài câu,
quay đầu lại liền trông thấy tiểu thư nhà mình đang vật lộn với… món thịt chân giò.
Ta cắm đầu ăn uống.
Trong cung thường làm chân giò kho, mềm nhừ,
chỉ cần hút nhẹ là đã trôi xuống cổ họng.
Nhưng hôm nay lại là món chân giò nướng tẩm thìa là.
Thịt chắc, cắn đã miệng, lại nướng đúng độ, thật mỹ vị!
Ta ăn đến mức miệng bóng nhẫy mỡ.
Tiếng đàn sáo dần im bặt.
Một công tử con nhà quyền quý bất ngờ đứng dậy từ chỗ ngồi.
“Nghe nói Ninh Quý phi vừa tài vừa sắc,
chi bằng hôm nay dâng một khúc nghệ, để tiệc yến càng thêm thú vị?”
Tất cả ánh mắt trong điện liền đồng loạt đổ dồn về phía ta.
Thục Quý phi lập tức lên tiếng hùa theo:
“Đúng thế, muội muội không bằng múa một khúc, góp chút hứng vui cho cả tiệc.”
Dưới hạ bàn, có người ẩn trong đám đông cũng bắt đầu hô hào:
“Ninh phi nương nương múa đi!”
“Ninh phi nương nương múa đi!”