Tôi thở dài, bước đến kéo hai cha con họ đứng dậy.
“Cho em một cơ hội… được không?”
Tôi thử ôm lấy Từ Tri Chu vào lòng.
Anh không nói gì, nhưng cũng không né tránh.
Đoàn Đoàn thì có vẻ hơi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, vệ sĩ vừa đi mua hoa quả và đồ ăn vặt về, Đoàn Đoàn liền chạy đến ăn.
Tôi và Từ Tri Chu ngồi lại trò chuyện rất lâu, mới biết mấy năm nay anh ấy thật sự rất vất vả trong công việc.
Vì quá xuất sắc, nên luôn có lời đồn đại vây quanh; cấp trên và khách hàng thì cứ muốn dây dưa mờ ám với anh.
Anh không chịu được, nên quay về bán cơm hộp cùng cha mẹ, còn anh trai chị dâu cũng hỗ trợ, nhưng vốn xuất thân nghèo khó, nên chẳng giúp được bao nhiêu.
Tôi nói với anh, từ giờ trở đi, đừng lo nghĩ chuyện tiền bạc nữa — thứ tôi dư thừa nhất bây giờ chính là tiền.
Anh bảo thật ra anh chẳng bận tâm tiền nong, vì anh vốn không có nhiều ham muốn vật chất, nhưng Đoàn Đoàn thì không thể như thế.
Tối hôm đó, tôi đưa hai cha con họ về căn hộ cao cấp của mình.
Sáng hôm sau, tôi nhờ Phương Bác mở đường, dẫn Từ Tri Chu đi đăng ký kết hôn, đồng thời làm hộ khẩu cho Đoàn Đoàn.
Tôi bảo Đoàn Đoàn gọi tôi là “mẹ”.
Con bé hơi sợ, nhưng vẫn ngọt ngào gọi một tiếng.
Vài ngày sau, Giang Tân gọi điện bảo tôi đến khu phát triển.
Tôi đi cùng Từ Tri Chu, còn Đoàn Đoàn được vệ sĩ ở nhà trông nom.
Khi đến nơi, chúng tôi bước vào một xưởng lớn.
Tôi bất ngờ nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen: Cố Duyệt, Thạch Hạo, Vương Hiểu Tĩnh, và một vài bạn học cũ khác.
Chỉ là… hiện tại bọn họ đều rất thê thảm, bị treo lủng lẳng trong xưởng.
Không xa là một chiếc máy nghiền, đang ầm ầm vận hành.
Giang Tân ngồi trên ghế, nở nụ cười đậm vẻ giễu cợt.
Từ Tri Chu thấy cảnh ấy thì hoảng sợ, lập tức nắm lấy tay tôi.
Tôi cau mày hỏi:
“Giang Tân, chuyện gì đây?”
Đây không phải phong cách của Giang Tân.
Anh ấy muốn xử lý ai, chưa bao giờ dùng đến vũ lực trực tiếp.
Làm thế nào bố trí kế hoạch, loại bỏ đối phương một cách hợp lý, là do anh ấy dạy tôi.
Giang Tân không nhịn được bật cười:
“Tôi mua chuộc người bên cạnh cha của Cố Duyệt, mới biết được mấy kẻ này đang âm mưu hại cô.”
“Cô biết rồi đấy, tôi giỏi bố trí, nhưng nếu đối phương đã ra tay trước, tôi cũng sẽ đổi cách — chơi một ván kích thích hơn.”
Tôi nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy cả cha của Cố Duyệt cũng bị trói ở đó.
Thấy tôi xuất hiện, Cố Duyệt liền gào lên:
“Tô Khinh Ngữ, dù gì cũng là bạn học, cho tôi một cơ hội, tôi không muốn chết!”
“Tôi hỏi cô, lúc cô âm mưu hại tôi, cô có từng nghĩ đến việc cho tôi cơ hội không?”
Tôi hỏi ngược lại.
Cố Duyệt gào lên:
“Tô Khinh Ngữ, đừng tưởng tôi không biết cô là hạng người gì. Cô từng bày mưu suốt hai năm rưỡi để hại chết một thiếu gia Bắc Kinh, cho dù tôi không hại cô, cô cũng sẽ ra tay với tôi!”
“Tôi thừa nhận đấy.”
Tôi gật đầu:
“Sớm chết muộn chết đều phải chết. Đặc biệt là sau khi biết chuyện mười năm trước cô đã đe dọa Tri Chu, tôi lại càng muốn cô chết thê thảm hơn.”
Nói xong, tôi dẫn Từ Tri Chu rời khỏi đó, chỉ dặn lại Giang Tân:
“Không được để lại dấu vết.”
“Một trận hỏa thiêu, có thể thiêu rụi mọi thứ.”
Giang Tân đáp.
Không bao lâu sau, dự án của tôi chính thức khởi động.
Tôi từ trước đến nay không thích chuyện gì cũng phải tự mình lo, mà chỉ thích làm “ông chủ rảnh tay” — tôi chỉ cần vạch khung lớn, phần còn lại giao hết cho Giang Tân.
Mỗi ngày, tôi đều dành thời gian ở bên Từ Tri Chu và Đoàn Đoàn, bù đắp lại mười năm bị bỏ lỡ.
Sau này, chúng tôi cũng tổ chức một buổi lễ cưới bù, nhưng không làm rầm rộ.
Cha mẹ và anh chị của Từ Tri Chu, tôi cũng đều sắp xếp chu toàn.
Đến khi dự án đi vào ổn định, Giang Tân cũng phải quay lại Bắc Kinh để liên hôn.
Về sau, khi tôi chẳng còn phải bận tâm gì về dự án nữa, tôi liền đưa Từ Tri Chu và Đoàn Đoàn đi khắp nơi thăm thú giang sơn gấm vóc của tổ quốc.
(Hết)