Sau đó mới từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp mắt.
Từng chữ, từng chữ một.
“Em sẽ không rời xa tôi?”
Anh ta ngừng lại một chút.
“Nhưng mà, Diệp Mộng Ninh.”
“Em nhìn cho kỹ đi, bây giờ tôi không còn là tổng tài gì nữa, ngay cả một công việc cũng không xin được, chẳng còn tài giỏi như em nghĩ đâu.”
“Có khi.”
“Em còn phải nuôi tôi nữa đấy.”
Tôi ngáp một cái.
Lắc lắc hộp bánh ngọt mới mua.
“Biết rồi, biết rồi.”
“Không tìm được việc thì cứ từ từ thôi.”
“Em đã bảo sính lễ có thể nợ trước mà, đâu có gấp chuyện đi đăng ký kết hôn đâu.”
…
Tôi nắm lấy tay anh ta.
“Về nhà ăn bánh nào.”
“Em mới nếm thử một miếng thôi, ngon lắm luôn.”
“Sau này mỗi khi có chuyện vui, chúng ta sẽ mua loại này ăn, được không?”
Giây tiếp theo.
Tạ Phỉ Minh từ từ siết lấy bàn tay tôi.
Anh ta khẽ đáp.
“Được.”
19
Quả nhiên, một thời gian sau đó, Tạ Phỉ Minh không tiếp tục tìm việc nữa.
Sau khi thất bại ở các buổi phỏng vấn, anh ta bắt đầu ru rú trong nhà trọ.
Tất nhiên, không phải hoàn toàn ăn không ngồi rồi.
Mấy chuyện dọn dẹp phòng ốc hay nấu cơm đều do anh ta phụ trách.
Nhưng phần lớn thời gian.
Anh ta chỉ ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại trong tay.
Không biết là đang làm gì.
Một ngày, hai ngày. Ba ngày, bốn ngày.
Tôi còn chưa thấy sốt ruột.
Nhưng hệ thống đã vội vàng giục giã.
“Ký chủ! Cô nói xem nam chính có phải thật sự bỏ cuộc rồi không?”
“Sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Nhiệm vụ đâu?!”
“Nếu anh ta thật sự thành kẻ nghèo kiết xác cả đời, chúng ta moi tiền kiểu gì? Chẳng phải đã lệch khỏi mục tiêu ban đầu rồi sao?!”
…
Thật sự bị hệ thống làm phiền đến phát mệt.
Tôi nhấc tay ngoáy tai, ho nhẹ hai tiếng.
“Bởi vì.”
“Dù tôi có thể dùng vài cái bạt tai để ép anh ta tiến lên, nhưng suy cho cùng, từ bỏ hay tiếp tục…”
“Vẫn là do chính anh ta quyết định.”
Cũng giống như một thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi.
Phụ huynh và giáo viên có thể nhắc nhở một lần, hai lần, ba lần.
Nhưng động lực của một học sinh xuất sắc luôn đến từ bản thân họ.
Mà Tạ Phỉ Minh…
Tôi tin anh ta.
Tôi tin rằng anh ta có thể tự mình thông suốt.
20
Năm ngày sau, cuối cùng Tạ Phỉ Minh cũng rời nhà.
Lúc đó tôi đang chơi game trong phòng ngủ.
Vô tình liếc sang một cái.
Vừa hay thấy anh ta đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Hôm nay anh ta mặc bộ vest mà cha để lại, chỉnh tề và chỉn chu.
Trong tay cầm một tập tài liệu.
Có vẻ đã lật đi lật lại rất nhiều lần, mép giấy hơi cong lên.
Anh ta khẽ gọi tên tôi.
“Diệp Mộng Ninh.”
Tôi lơ đãng đáp một tiếng.
Đợi đến khi chơi xong một ván game, mới chậm rãi ngước lên, cố ý tỏ ra vô cùng sửng sốt.
Con ngươi co rút lại, hét lên.
“Oa, chồng yêu! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao anh lại ăn mặc thế này? Chẳng lẽ định bỏ nhà đi bụi?”
…
Tạ Phỉ Minh mím môi.
Trước tiên anh ta lắc đầu một cách nhẹ nhàng.
Sau đó im lặng một lúc, như thể đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, A Ninh.”
“Em nói đúng, tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa—”
“Tôi vẫn còn có em, tôi không thể để em phải gánh vác cả đời, không thể cứ là một kẻ vô dụng để em phải chăm sóc mãi như vậy.”
Anh ta cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay, chậm rãi nói.
“Tôi sẽ thử khởi nghiệp lại từ đầu.”
“Lập kế hoạch, tìm kiếm đầu tư, từng bước làm lại từ con số không…
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
“A Ninh.”
“Em tin tôi chứ?”
“Tôi sẽ không làm em thất vọng.”
Tôi đặt điện thoại xuống, bước xuống giường.
Kiễng chân lên, ôm chầm lấy anh ta.
“Được.”
“Em tin anh.”
21
Tạ Phỉ Minh không làm tôi thất vọng.
Càng không làm chính mình thất vọng.
Hai năm sau.
Anh ta thực sự quay trở lại.
Một lần nữa đặt chân vào trung tâm của giới kinh doanh.
Một lần nữa trở thành cái tên được bàn tán sôi nổi trên thị trường.
Có lẽ một phần là nhờ hào quang nam chính.
Nhưng quan trọng hơn là nỗ lực của chính anh ta.
Tôi chưa bao giờ gặp một người nào có tinh thần bền bỉ và làm việc không biết mệt mỏi như anh ta.
Mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng.
Từng bước, từng bước đến gặp nhà đầu tư, giành lấy các cơ hội hợp tác…
Anh ta có không ít đối thủ.
Nhưng cũng có người bị sự chân thành của anh ta thuyết phục, nguyện ý cho anh ta một cơ hội.
Tận dụng nguồn vốn không quá dư dả.
Từng chút một, anh ta giành lại được tòa nhà công ty cũ của mình.
Từ đáy vực, một lần nữa đi lên.
Cũng vì thế mà tâm trạng của anh ta không còn nặng nề như trước nữa.
Mối quan hệ của chúng tôi dường như cũng trở nên thân thiết hơn—
Anh ta rất hay dính lấy tôi.
Bất kể trưa hay tối, đều nhất định về nhà.
Bao trọn việc nấu ăn, dọn dẹp.
Cái thói quen sạch sẽ đến mức không chịu thuê giúp việc này, không biết anh ta học từ ai.
Lúc đầu, công ty vừa thành lập, cần rất nhiều vốn, nên phần lớn tiền bạc đều dồn hết vào phát triển.
Về sau, khi doanh nghiệp dần ổn định.
Tạ Phỉ Minh đã giàu lại rồi.
Không cần tôi nhắc nhở.
Anh ta sẽ chủ động mua túi xách hàng hiệu, trang sức mới nhất gửi đến nhà cho tôi chọn.
Còn mua hai chiếc xe sang, một căn biệt thự, đều đứng tên tôi.
Thẻ ngân hàng cũng do tôi giữ.
Lương của anh ta được chuyển vào tài khoản này, mỗi tháng chỉ để lại vài ngàn tệ tiền tiêu vặt.
Tích góp trong hai năm, số dư trong thẻ đã lên đến ba mươi triệu…
Sau đó.
Vào một ngày chẳng có gì đặc biệt.
Anh ta tan làm, dắt tay tôi đi dạo.
Bất ngờ lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn nhung đỏ.
Nhìn tôi.
Từng chữ, từng chữ đều nghiêm túc.
“Vợ yêu.”
“Tất cả tiền trong thẻ của anh đều đưa cho em, coi như sính lễ. Vậy bây giờ…”
“Chúng ta có thể kết hôn rồi chứ?”
22
Tạ Phỉ Minh dường như đã rất quen với việc gọi tôi là ‘vợ’ rồi—
Ba mươi triệu.
So với ba mươi vạn sính lễ mà tôi từng đề cập đến, số tiền này nhiều hơn gấp một trăm lần.
Nhưng mà.
Nhưng mà, chuyện này… thật sự có thể đồng ý sao?
Đầu tôi như bị một tiếng nổ vang lên, hoàn toàn choáng váng.
Làm sao bây giờ?
Tất cả những sính lễ, túi xách, hàng hiệu… đều là do tôi nhồi vào đầu anh ta từng ngày.
Bây giờ đi đến bước này rồi.
Tôi còn có thể lấy lý do gì để từ chối?
Chẳng lẽ lại nói thẳng với anh ta rằng tất cả đều là lừa gạt, nên đám cưới này không thể có sao?
Ngay giây tiếp theo.
Tiếng hệ thống đột ngột vang lên bên tai tôi.
“Ký chủ!”
“Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, nữ chính sắp trở lại!”
“Diệp Mộng Ninh!”
“Là Diệp Mộng Ninh thật sự!”
23
Cái gì?
Vì không nghĩ ra được lý do từ chối, nên tay tôi vốn đã giơ lên, gần như muốn nhận lấy chiếc nhẫn trong tay anh ta.
Nhưng vì câu nói này.
Tôi chợt sững lại ngay tại chỗ.
Chậm rãi, chậm rãi rụt tay lại.
—Nữ chính thật sự sao.
Không thể phủ nhận rằng.
Tạ Phỉ Minh đối xử với tôi quá tốt.
Ngày nào cũng vợ ơi, A Ninh ơi gọi mãi.
Có những lúc tôi suýt nữa đã quên mất nữ chính, thậm chí còn nghĩ rằng mình chính là cháu gái thật sự của nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ.
Cuối cùng cũng đến lúc… trả anh ấy về đúng chỗ của mình.
Hệ thống khẽ ho khan hai tiếng, giọng điệu có chút áy náy.
“Xin lỗi, ký chủ.”
“Phải thông báo tin này cho cô vào một thời điểm như thế này.”
“Nữ chính vốn dĩ thuộc về thế giới này.”
“Do lỗi hệ thống, mãi đến tuần trước, cô ấy mới biết được chuyện hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tạ.”
“Hôm qua cô ấy đã mua vé tàu, và vừa đặt chân đến thành phố này.”
“Bây giờ đang trên đường đến tập đoàn Tạ thị.”
Hệ thống dừng lại một chút.
Sau đó, nhắc nhở tôi.
“Còn cô, ký chủ.”
“Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành toàn bộ.”
“Theo như thỏa thuận, tất cả điểm thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.”
Nó khẽ thở dài.
“Cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Tôi ngước mắt lên.
Nhìn về phía Tạ Phỉ Minh trước mặt.
Trong một phút mấy chục giây trầm mặc.
Bàn tay anh ta vẫn đang nắm chặt chiếc nhẫn.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, biểu cảm của anh ta ngày càng trở nên căng thẳng và lo lắng.
Môi mím chặt.
Như thể đã dùng rất nhiều sức lực, anh ta mới miễn cưỡng nở một nụ cười.
Anh ta dường như đã nhận ra tâm trạng bất thường của tôi.
Hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
“A Ninh, sao vậy?”
“Kiểu nhẫn này không hợp ý em sao? Có cần… có cần anh đi mua cái khác không?”
Tôi cố gắng kìm lại cảm giác khó chịu khi sắp chia ly.
Cố hết sức, nhìn anh ấy thật lâu.
Khắc ghi gương mặt anh vào trong trí nhớ của mình—
Sau đó bước lên.
Ôm lấy anh ấy lần cuối cùng.
“Không cần đâu, em rất thích nó.”
“Anh còn nhớ chiếc bánh ngọt mà em mua khi anh đi tìm việc lần đầu tiên không?”
“Anh chờ em một chút nhé.”
“Em đi mua một cái khác về, tối nay chúng ta ăn mừng!”
24
Vai diễn của tôi… đến đây là kết thúc.
Còn về chuyện của nam nữ chính sau này, đã không còn liên quan đến tôi nữa.
Cũng không cần tôi phải bận tâm.
Hệ thống thực sự giữ lời hứa, nhân đôi số điểm nhiệm vụ của tôi, quy đổi thành tiền, chuyển thẳng vào tài khoản.
Cộng với tất cả những gì Tạ Phỉ Minh từng đưa cho tôi.
Tiền mặt, túi xách, xe cộ.
Tôi bây giờ… thực sự có thể coi là một đại gia rồi.
Vì số tài sản này chỉ có thể tiêu xài trong thế giới này.
Nên tôi quyết định ở lại.
Nhờ hệ thống làm giúp giấy tờ tùy thân mới—
Dùng cái tên ban đầu của tôi.
Lâm Ninh.
Tối hôm đó, tôi lên máy bay.
Rời khỏi thành phố đó.
Đi về phương Nam.
Trở thành một rich kid chính hiệu.
Rất nhanh sau đó, tôi sống một cuộc sống mà ai cũng phải ghen tị.