7

Theo như lời đồn trong bình luận, khoảng thời gian này, nam chính và nữ chính đang sống dưới gầm cầu.

Hai người suốt ngày mơ tưởng làm giàu, trở thành kẻ may mắn thời đại. Nhưng không làm việc, lại sống trong thời đại thiếu thốn vật tư, làm gì có “bữa trưa miễn phí”?

Chẳng mấy chốc, Chu Vân Lễ đói gần chết.

Để nuôi sống hắn, Trình Nhạc lại quay lại con đường cũ, trở về hộp đêm làm việc.

Cô ta vẫn ôm hy vọng Chu Vân Lễ sẽ trở thành người có quyền thế, ngày ngày tằn tiện từng đồng, ăn mặc lộng lẫy để cung phụng hắn.

Hôm sau, buổi chiều, Trình Nhạc đi giày cao gót mười phân, mặc sườn xám đỏ tím, xuất hiện trước cửa nhà tôi, đầy vẻ đắc ý:

“Trương Minh Ngọc, cô không nghĩ thật sự là không có cô thì chúng tôi sống không nổi chứ?”

Nghe cô ta nói vậy, tôi không cảm xúc:

“Ở cái thời đại này, chỉ cần còn tay còn chân thì ai cũng sống được. Không chỉ cô, Chu Vân Lễ cũng thế.”

“Tôi chưa từng nghĩ rằng thiếu tôi, hai người sẽ chết. Nhưng sống tốt thì chắc chắn là không.”

Trình Nhạc chẳng hề để tâm, phe phẩy cây quạt trong tay, dáng vẻ như người chiến thắng:

“Chu Vân Lễ nhất định sẽ trở thành kẻ quyền quý, lần này là do tôi đưa anh ấy lên cao, anh ấy nhất định sẽ yêu tôi cả đời.”

Tôi thật sự không hiểu nổi kiểu suy nghĩ của người phụ nữ này:

“Chủ tịch còn nói, phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời. Sao cô không tự đưa mình lên cao, mà lại mang thành quả chiến thắng dâng cho người khác?”

Câu nói của tôi khiến màn hình bình luận bùng nổ:

“Tôi nói rồi mà! Với tính cách của nữ phụ, kiếp này không đời nào lại đem quyền lực dâng cho nam chính như kiếp trước đâu!”

“Cuối cùng cũng thấy bình thường rồi. Có thể là nữ phụ đã tỉnh ra, hoặc là tác giả đổi người viết rồi!”

Trình Nhạc đứng đó sững người, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện: tự mình trở thành chỗ dựa cho chính mình.

Tôi nói thẳng:

“Tôi không biết cô và Chu Vân Lễ đã trải qua những gì. Nhưng là phụ nữ, chắc cô cũng hiểu: bản chất của hắn là phản trắc, ngạo mạn, vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn.”

“Cô nghĩ hắn có thể phản bội tôi, thì sẽ không phản bội cô sao?”

Tôi nhìn cô ta, chỉ thấy nực cười:

“Kẻ mà tôi đã vứt đi như rác, cô lại coi như báu vật. Cô tưởng là cướp được từ tay tôi? Không, là tôi không thèm giữ cái đống rác đó.”

Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đi khuyên nhủ một người từng đối đầu với mình.

Chỉ là nếu không tách bọn họ ra, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ quay lại nhằm vào tôi.

Tôi luôn tin rằng: sức mạnh của sự đoàn kết là rất lớn, dù là làm việc xấu, nếu kết bè kéo cánh thì cũng sẽ gây ra tai họa động trời.

Chỉ cần khiến Chu Vân Lễ và Trình Nhạc chia rẽ, sức mạnh của họ sẽ bị suy yếu rõ rệt.

Từ sau cuộc nói chuyện hôm ấy, Trình Nhạc tự mình khởi nghiệp, không còn tài trợ cho Chu Vân Lễ nữa. Cô ta tự cho mình là “chim khôn chọn cành lành”, đi theo một ông chủ khác tốt hơn.

Nhưng đã là cá trong vòng xoáy, thì liệu có ai thoát ra được?

Kiếp trước, Chu Vân Lễ quyền thế đầy mình, cô ta tự nhiên coi hắn như vì sao trên trời mà quý trọng.

Nhưng sống lại một kiếp, Chu Vân Lễ đã không còn là quyền quý có thể hô phong hoán vũ ở Bắc Thành nữa.

Nói cho cùng, thứ Trình Nhạc yêu thích, chẳng qua là quyền lực mà nhà họ Trương tôi đã ban cho Chu Vân Lễ mà thôi.

8

Sau khi đã cùng đường, Chu Vân Lễ cứ bám theo tôi không rời. Hắn chặn tôi lại ngay lúc tôi và anh Lăng Châu đang đi dạo phố.

Lần này, hắn không cần giữ thể diện nữa, quỳ thẳng xuống giữa phố trước mặt bao người qua lại.

Chỉ một thời gian ngắn không gặp, chàng trai trẻ nho nhã năm nào đã biến thành một kẻ gầy trơ xương, tiều tụy như que củi khô.

Khuôn mặt hắn vàng vọt, không một chút huyết sắc, cả người bốc ra mùi hôi thối khó ngửi.

Chu Vân Lễ đáng thương cất giọng:

“Minh Ngọc, tôi nguyện chấp nhận tất cả, nguyện để cô muốn làm gì tôi cũng được. Dù cô có đưa tôi đi du học, cắt đứt tôi với Trình Nhạc, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”

Nhắc đến Trình Nhạc, giọng hắn mang theo chút oán hận:

“Cô ta căn bản không yêu tôi như cô, thậm chí còn không thể nuôi nổi tôi. Vì muốn leo lên đại gia, cô ta đã cắt đứt với tôi.”

“Đến giờ tôi mới nhận ra, trên đời này, người đối xử tốt với tôi nhất… chính là cô, Trương Minh Ngọc.”

Lúc này, hắn giống như một con chó nhà bị đuổi, quỳ dưới đất không chút tôn nghiêm:

“Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, trở thành cánh tay phải của Trương quân trưởng, chăm lo cho gia đình, yêu thương cô thật lòng.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Lăng Châu đứng bên nghe mà trợn trắng mắt:

“Còn tự biên tự diễn cho mình một kịch bản cuộc đời đầy thỏa mãn, đúng là giỏi sắp xếp.”

“Lấy thiên kim tiểu thư, bước lên đỉnh cao, viết kịch bản cũng biết chọn phần hay về mình ghê.”

Bình luận cũng bắt đầu nổi sóng:

“Cạn lời thật sự, tôi từng xem phần kiếp trước, rõ ràng cơ hội đi du học là do nam chính quỳ xuống van xin, vậy mà về sau lại đổ hết lên đầu nhà nữ phụ.”

“Chuẩn kiểu trở mặt vô tình luôn.”

“Cái cốt truyện này rõ ràng đang cố lừa độc giả giúp nam chính. Nhà nữ phụ mới là bị hại, thật đáng thương!”

“Hắn tự cho là ‘thiên chi kiêu tử’, nhưng thật chất chỉ toàn do nhà nữ phụ và họ hàng nhà cô ấy đắp cho đầy người, cái kiểu vừa sĩ diện vừa thích diễn sâu.”

Tôi nhìn khuôn mặt đáng ghét kia, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hắn bắt tay với kẻ ngoài, gán tội nhà tôi phản quốc.

Hại cha tôi, một người cống hiến cả đời cho quân đội, phải vắt kiệt sức chứng minh sự trong sạch, cuối cùng vì uất ức mà qua đời.

Nhìn hắn giờ vẫn còn đang chìm trong ảo tưởng, tôi không nhịn được bật cười:

“Anh vẫn còn mơ mộng mình sẽ trở thành quý công tử, trở thành kẻ quyền thế ở Bắc Thành sao? Đừng mơ nữa, giờ anh chỉ là một con chó hoang.”

“Rảnh rỗi mơ mộng cưới thiên nga, chi bằng đi lao động kiếm miếng ăn đi!”

Để đề phòng bất trắc, tôi đã cho người bí mật theo dõi Chu Vân Lễ và Trình Nhạc.

Tin báo về: sau khi hết đường sống, Chu Vân Lễ lại tìm đến Trình Nhạc, ép cô ta đưa tiền nuôi hắn.

Nhưng Trình Nhạc cũng không phải dạng vừa. Ông anh bao nuôi cô ta chẳng nói chẳng rằng cho người đánh gãy chân Chu Vân Lễ.

Để sống sót, hắn phải lê lết đầu đường xó chợ đi xin ăn, sống không bằng chết.

Còn Trình Nhạc cũng chẳng khá khẩm hơn. Mối quan hệ của cô ta với “ông anh” bị chính thất phát hiện.

Bà vợ cả vung dao, rạch nát mặt Trình Nhạc.

Không chấp nhận được sự thật, cô ta nghĩ nhảy lầu có thể trọng sinh lần nữa, liền nhảy xuống tự sát.

Chu Vân Lễ nghe tin thì được “truyền cảm hứng”, nuốt thủy tinh cũng mong được sống lại.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Thế giới này chỉ mất đi hai kẻ không quan trọng, chẳng ai quan tâm.

Sau này, tôi ra nước ngoài du học, học được những kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất. Trở về nước, tôi kiên định bước vào công cuộc xây dựng đất nước.

Anh Lăng Châu cũng đồng hành cùng tôi, trở thành một phần trong công trình khoa học vĩ đại.

Ba mẹ tôi nghỉ hưu, sống cuộc đời an nhàn, hạnh phúc.

Bình luận tràn ngập niềm vui với cái kết viên mãn:

“Phải như thế này mới đúng! Nữ phụ ác độc có một cuộc đời thật đã quá đi!”

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap