[Phiên ngoại · Phó Tự]
1.
Tháng Sáu, đầu hạ.
Tiết giữa buổi vừa kết thúc chạy thể dục, căng tin trường học đông nghẹt người.
Phó Tự vất vả lắm mới chen vào được, đứng trước tủ lạnh chứa đủ loại đồ uống.
Cậu đảo mắt một vòng, cuối cùng thấy loại nước trái cây mình thích, vừa định đưa tay lấy thì
Khóe mắt lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Động tác của Phó Tự khựng lại ngay.
Cậu giả vờ đứng chọn đồ, nhưng tay vẫn chưa rút ra được.
Mãi cho đến khi bóng dáng ấy bước tới bên cạnh cậu.
Cậu tính toán chuẩn xác thời gian và góc độ, như thể cuối cùng đã chọn được chai mình muốn, vươn tay
Giây tiếp theo, gần như cùng lúc, hai bàn tay chạm vào cùng một chai nước nho có ga.
Và đó cũng là chai cuối cùng trong tủ lạnh.
Phó Tự nhìn thấy Lê Sơ như con thỏ bị hoảng sợ, lập tức rút tay lại.
Cậu mặt không đổi sắc, nhưng tim thì như có ai đập một cái mạnh đến choáng váng.
Chết tiệt. Đáng yêu muốn chết.
Lê Sơ không hề biết trong đầu Phó Tự nghĩ gì, càng không thể đoán được cậu là cố ý.
Cô nhìn chai nước nho cuối cùng, chỉ do dự đúng một giây, rồi dứt khoát nhường cho Phó Tự:
“Cậu uống đi, tớ lấy loại khác.”
Sau đó cô tiện tay lấy chai nước cam vốn là lựa chọn ban đầu của Phó Tự.
Phó Tự cầm chai nho mà cô nhường, nhìn cô mở chai cam uống một ngụm.
Cái này… không phải định mệnh thì là gì?
Phó Tự nghĩ.
Một cách trùng hợp, cả hai đều cầm nhầm món đồ uống yêu thích của nhau.
2.
“Phó Tự à, tôi nói thật đấy. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, cậu còn định gửi vé concert cho người ta nữa hả?”
Trong phòng nghỉ, quản lý Chu hoàn toàn bất lực.
“Tôi nói chứ, người ta căn bản là không có ý gì với cậu đâu! Cậu có biết cái vé hàng ghế đầu cậu gửi ấy, ngoài kia người ta hét giá bao nhiêu không hả?”
“Ừ ừ, đắt lắm, tôi biết mà…”
Phó Tự gật đầu phụ họa, như thể mình nghe rồi.
Nhưng vẫn cứ gửi.
Biết đâu được thì sao?
Biết đâu… thì sao?
Sau này rất lâu sau đó, Phó Tự cuối cùng cũng nghe được từ chính miệng Lê Sơ lý do vì sao cô không tới những buổi concert trước.
Cô nói:
“Tôi không biết.”
Thì ra là… cô không biết.
Chỉ một giây, Phó Tự tự mình xoa dịu được hết thảy.
Tối hôm đó, tiễn Lê Sơ về xong, cậu vui vẻ líu lo bên tai anh Chu:
“Thì ra trước giờ cô ấy không đi là vì không biết, chứ không phải không muốn đi!
Cô ấy không biết!
Hehe…”
Anh Chu chỉ muốn nghỉ hưu sớm.
Còn “cây rụng tiền” nhà mình thì như không nghe thấy gì, thậm chí nửa tháng sau đó vẫn lặp lại câu này bên tai ông.
Trời ạ, lúc đầu sao mình lại nhận cái nghệ sĩ đầu toàn tình yêu này chứ?
Đúng là nghiệt duyên mà.
3.
Từ năm 16 tuổi đến nay, anh đã thầm yêu cô ấy tròn 9 năm.
Cô gái ấy, chính là người được nhắc đến trong lời bài “Đếm ngược tỏ tình”.
Là người con gái mà anh đã âm thầm yêu suốt nhiều năm.
Từ thời học sinh, anh mong đợi từng lần chạy thể dục, chỉ để nhìn thấy người mình thích.
Còn bây giờ, anh lại mong chờ từng lần đến bệnh viện, chỉ để nhìn thấy người anh yêu.
Tối buổi diễn cuối cùng vào dịp Tết Dương lịch,
Trước khi lên sân khấu, Phó Tự vẫn gửi tin nhắn cho Lê Sơ.
Nhưng vài phút trôi qua,
khác hẳn mọi lần… anh không nhận được hồi âm.
Không ai biết mấy phút ấy trong lòng anh đã nghĩ những gì.
Chỉ biết là… đêm diễn hôm đó, Phó Tự đã biểu diễn còn xuất thần hơn mọi lần trước.
Đến tiết mục encore, anh nhìn thẳng vào máy quay, nói rõ ràng rành mạch:
“Tặng cho… cô gái mà tôi đã yêu suốt mười năm qua.”
Lê Sơ.
Lê Sơ.
Em… còn đang nghe không?
Anh yêu em đấy.
(Toàn văn hoàn)