CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/mot-doi-thay-ten/chuong-1-mot-doi-thay-ten/

Hoàng đế mà không có dáng hoàng đế, chẳng lẽ lại không nên bị trừng phạt?

Cho Nhụy Phương ít thuốc trợ thai nữa đi, hoàng đế có con rồi thì tốt.”

Thiện Nhược giật mình, dừng tay mài mực, lập tức quỳ xuống, nghiêm túc nói với vẻ kính phục:

“Thiện Nhược nguyện dốc lòng đi theo Thái hậu!”

Thiện Nhược nghĩ nhiều rồi. Nàng tưởng ta vì sự ổn định xã tắc mà sẵn sàng vứt bỏ nhi tử của mình.

Sao nàng biết được, trong thân thể Thái hậu này, đã là một linh hồn khác rồi?

Thái y viện bỗng nhiên điều chế được phương thuốc trị chứng suy yếu của hoàng đế, mà hiệu quả còn vượt xa loại cũ.

Hoàng đế mừng rỡ, ôm Nhụy Phương mà hoan lạc ngày đêm.

Lúc này, Hoàng Bảo Toàn đột nhiên nhắc:

“Bệ hạ, Đơn thị vệ vẫn còn trong ngục đấy.”

Hoàng đế cười nham hiểm, nói với hắn:

“Thiến đi. Sau đó ngươi tự tay huấn luyện hắn, để hắn hầu hạ trước mặt trẫm.”

Hoàng Bảo Toàn lĩnh mệnh, cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.

Hắn và Đơn Hiệp vốn có hiềm khích lâu ngày, giờ rốt cuộc cũng bắt được thóp.

Những ngày tới của Đơn Hiệp, thảm rồi.

Tin Đơn Hiệp bị thiến truyền đến cung của ta, Thiện Nhược mừng rỡ đến mức nếp nhăn trên mặt cũng mờ đi vài phần.

Ta cũng vui, ta và Đơn Hiệp, ân oán không hề ít.

Kiếp trước, Tiêu Thị vì muốn ra khỏi phủ gặp hắn, mà thường khiến ta bị phạt lây.

Chừng đó vốn chưa đủ để ta hận hắn tận xương.

Nhưng sau khi hắn trở thành minh chủ võ lâm, bề ngoài hắn làm rất tốt, được người ngoài ca tụng là “cướp của người giàu, cứu người nghèo”, “trượng nghĩa từ tâm”.

Ta cũng từng tin như thế.

Sau khi ta bị hoàng hậu ban cho Hoàng Bảo Toàn, chịu đủ nhục nhã, vốn định kết thúc sinh mạng, lại vô tình phát hiện, hắn vì hoàng hậu mà nhập cung làm thị vệ.

Ta vất vả tìm đến hắn, lúc ấy ta đã bị đầu độc mà mất tiếng, đành đem lời mình muốn nói viết lên giấy.

Ta không cầu xin gì nhiều, chỉ mong hắn vì tình nghĩa ta từng liều mình che chở, mà cầu xin hoàng hậu tha cho ta rời cung.

Nhưng mảnh giấy đó, hắn chẳng buồn liếc nhìn, liền xé nát.

Sau đó, hắn còn nói với hoàng hậu:

“Thi Ngọc, đã nói rồi, con nha đầu đó không an phận, hôm nay còn đưa tình thư cho ta nữa.”

Hoàng hậu nổi giận, sai Hoàng Bảo Toàn “giáo huấn” ta.

Thế là, ta bị Hoàng Bảo Toàn bắt mặc đơn y, giữa đêm tuyết, nhảy vũ điệu dâm loạn, bị đông chết sống dở.

Hoàng Bảo Toàn, là một tên biến thái không phân nam nữ.

Đơn Hiệp à, ngươi cứ từ từ mà nếm trải đi.

8

Nhụy Phương đã mang thai.

Sau khi biết mình có thai, nàng đặc biệt đến thăm cung của ta.

“Nô tỳ tạ ơn Thái hậu đã thương tưởng, nên mới có được phúc phần mang long tự. Chỉ là nô tỳ thật lòng lo sợ, hiện tại chắc chắn hoàng hậu sẽ xem nô tỳ là cái gai trong mắt, là cái đinh trong thịt.

Nô tỳ đến giờ vẫn chỉ là cung nữ, e là không có phúc phần giữ được hoàng thai…”

Ý tứ trong lời nàng, ta hiểu rõ, chẳng qua là muốn cầu xin danh phận.

“Là ai gia sơ sót rồi. Con ngoan, mau đứng lên. Hôm nay ai gia sẽ nói chuyện với hoàng thượng, con đã mang long thai, tất nhiên phải có địa vị xứng đáng.”

Nhụy Phương cười tươi như hoa, không ngừng dập đầu cảm tạ.

Đợi nàng đi rồi, ta hỏi Thiện Nhược:

“Thiện Nhược, ngươi nói xem, nên ban cho nàng phong hiệu gì thì tốt? Chữ ‘Thuận’ thì thế nào?”

Thiện Nhược buông tay đứng hầu, kính cẩn đáp:

“Danh hiệu Thái hậu chọn, tất nhiên là tốt nhất.”

Ta đặt cuốn sách đã lật quá nửa xuống, phân phó:

“Thiện Nhược, cùng ai gia đến Lãnh Cung một chuyến.”

“Tuân lệnh.”

Hậu cung vốn có nhiều phi tần.

Sau khi hoàng đế lên ngôi, có người chết, có người bị giáng xuống Lãnh Cung.

Phi tần trong Lãnh Cung đều là xuất thân từ nhà quyền thế, không thể tùy tiện đụng vào.

Hoàng đế thật sự hồ đồ, việc tiền triều hậu cung ràng buộc lẫn nhau, hắn làm như vậy, chẳng sợ khiến lòng người nguội lạnh.

Lãnh Cung vắng lặng, ta đứng từ xa trước cửa, thấy những nữ tử tuổi thanh xuân xinh đẹp, ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, sắc mặt vàng vọt tiều tụy.

Trong số đó, có một nữ tử đang soi gương:

“Cha ơi, cha ơi, Mi nhi trở nên xấu xí rồi…”

Nàng là Nhậm quý phi, cũng là con gái độc nhất của Tể tướng Nhậm đại nhân, người cả đời tận tâm vì triều đình, thanh danh lẫy lừng cả trong triều lẫn ngoài dân gian.

Sau khi hoàng hậu tiền nhiệm qua đời, Nhậm Mi vốn là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị kế hậu.

Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Tiêu Thị thân phận bình thường.

Ban đầu, Nhậm Mi tự nhiên không phục, nên bị Tiêu Thị hãm hại không ít.

Sau này, hoàng hậu cảm thấy ứng phó với hậu cung quá phiền, bèn lần lượt tìm cớ: kẻ thì ban chết, kẻ thì đày vào Lãnh Cung.

Sau khi ta bị hoàng hậu ban cho Hoàng Bảo Toàn, chịu đủ tra tấn, ban ngày vẫn phải đến cung nàng hầu hạ, để mặc người chà đạp.

Có lần, ta trốn sau giả sơn khóc thầm, bị Nhậm Mi bắt gặp.

“Ngươi là nha hoàn bên cung hoàng hậu?

“Sao lại không nói được? Nhìn dáng vẻ ngươi thế kia, chắc bị hành hạ không ít nhỉ?

“Cũng phải, nếu không phải thất thế, sao lại trốn ra đây khóc? Lại để ta bắt gặp.

“Cầm lấy thuốc này mà bôi, nhân lúc ta còn sống, còn giữ được.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap