Và quả nhiên… linh cảm của tôi lại một lần nữa thành sự thật.

Trưa hôm đó, tôi đến công ty mà không thấy bóng dáng Thẩm Tây Châu đâu.

Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

“Muốn gặp Thẩm Tây Châu, thì đến sân thượng công ty một mình.”

Không cần đoán cũng biết là ai gửi tin.

Năm năm làm vợ chồng, tôi hiểu Họa Kỳ Tiêu.

Tôi chỉ có thể một mình đi lên sân thượng.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi thắt lại.

Họa Kỳ Tiêu đang kéo Thẩm Tây Châu đứng sát mép lan can, họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu anh.

“Vãn Vãn, phải giết người đàn ông này, thì giữa chúng ta mới không còn gì ngăn cách đúng không?”

Tôi cố đè nén sợ hãi, gắng giữ bình tĩnh:

“Họa Kỳ Tiêu, buông anh Tây Châu ra, nếu không cả đời này tôi sẽ hận anh!”

Nghe vậy, hắn lại cười:

“Hận sao? Cũng tốt. Còn hơn là em không thèm quan tâm. Vãn Vãn, cho dù em hận tôi cả đời, tôi cũng muốn mãi mãi ở bên em!”

Dứt lời, hắn giơ tay bóp cò.

“Đừng mà! Họa Kỳ Tiêu, nếu anh giết anh ấy, tôi nhất định sẽ chết cùng anh ấy!”

Nghe đến đây, hắn khựng lại.

Cũng chính nhờ khoảnh khắc đó, Thẩm Tây Châu tung một cú đá, đá văng khẩu súng khỏi tay hắn. Sau đó anh tung thêm một cú chỏ mạnh vào ngực khiến Họa Kỳ Tiêu lùi liền mấy bước.

Tôi nhanh tay nhặt khẩu súng, bước tới che chắn trước mặt Thẩm Tây Châu.

Hành động đó khiến mắt Họa Kỳ Tiêu đỏ hoe, giọng gần như nghẹn lại:

“Lục Vãn Vãn, em thực sự thích anh ta đến thế sao?”

“Tôi có thể vì em mà không tiếc mạng sống, vậy mà em lại đối xử với tôi như vậy? Em có phải tim sắt đá không?”

Thật nực cười. Nhìn bộ dạng đau khổ này, chẳng biết ai mới là người bị tổn thương thật sự nữa.

Tôi nhẹ giọng nói:

“Tôi từng thích anh.”

Họa Kỳ Tiêu sững người.

Tôi nói tiếp:

“Dù anh tin hay không, tôi thật sự từng yêu anh. Tôi từng chờ đợi anh quay đầu, từng tha thứ anh vô số lần — dù anh dung túng người khác giẫm đạp tôi, dù anh liên tục phá vỡ giới hạn của tôi, dù anh hại chết con chúng ta, tôi vẫn tìm cớ tha thứ cho anh.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh ngày càng quá đáng, từng bước đạp lên lòng tin của tôi. Tôi cũng là con người, cũng biết đau, cũng biết mệt. Cuối cùng, tôi thất vọng.”

“Là nghi ngờ và hoài nghi của anh đã hủy hoại tất cả. Họa Kỳ Tiêu, giữa chúng ta không còn gì nữa. Cho dù anh có trói tôi bên cạnh, tôi cũng không thể yêu anh như xưa.”

“Buông tay đi. Buông tay, là tốt cho cả hai.”

Đến đây, mặt Họa Kỳ Tiêu không còn chút máu, ánh mắt hắn hoảng loạn, há miệng nhưng không thể nói nên lời.

Thời gian lặng lẽ trôi.

Ngay khi tôi kéo tay Thẩm Tây Châu rời đi, Họa Kỳ Tiêu bỗng túm chặt lấy tôi:

“Tôi sai rồi…”

Giọng hắn run rẩy đến mức không thể kiểm soát.

Tôi không quay đầu lại, nhưng hắn bước lên, chắn trước mặt tôi.

“Tôi sai rồi, Vãn Vãn… Tôi chưa từng được ai dạy cách yêu, cả đời này chưa từng có ai yêu tôi. Khi em nói em thích tôi, tôi vui lắm, nhưng rồi lại bắt đầu nghi ngờ…”

“Tôi chỉ muốn chứng minh em yêu tôi thật lòng… Tôi không hề cố ý làm em tổn thương! Cái chết của mẹ em, tôi… tôi không cố ý!”

“Tôi biết giờ nói gì cũng vô ích… nhưng xin em, hãy cho tôi một cơ hội. Tôi thề, từ nay về sau sẽ đối xử tốt với em, được không?”

Ánh mắt hắn vẫn mang theo sự điên cuồng và chấp niệm sâu sắc như kiếp trước lúc lâm chung.

Nhưng tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn:

“Không thể nữa. Trừ khi anh khiến mẹ tôi sống lại.”

Ngay sau câu nói đó, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Dưới ánh mắt hoảng loạn của Họa Kỳ Tiêu, tôi cười nhẹ:

“Chạy đi thôi, nơi này không phải nước ngoài, pháp luật nghiêm minh. Nhớ chạy nhanh một chút.”

Họa Kỳ Tiêu không thể tin vào mắt mình.

“Là em báo cảnh sát?”

Tôi không đáp.

Trước khi rời đi, Họa Kỳ Tiêu quay lại nhìn tôi, thì thào:

“Xin lỗi… nhưng nếu mất em rồi, cuộc sống này với tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Tôi khi đó vẫn chưa hiểu ý hắn.

Cho đến vài ngày sau, tôi vô tình xem được một bản tin nước ngoài.

“Cảnh sát nước ta đã hợp tác với cơ quan an ninh quốc tế, triệt phá một tổ chức xã hội đen hoạt động ở nước ngoài. Đáng chú ý, các bằng chứng tội phạm đều do chính thủ lĩnh của tổ chức tự tay giao nộp.”

Đêm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ ở nước ngoài:

“Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để chuộc lỗi. Vãn Vãn, mong em đừng hối hận vì đã từng yêu tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy, ngẩn người thật lâu.

Bất chợt, một đôi tay ấm áp vòng qua eo tôi.

“Tối rồi mà còn đứng đây làm gì? Vãn Vãn, em sẽ không hối hận khi đồng ý cho anh một cơ hội, đúng không?”

Tôi mỉm cười, xoay người ôm chặt lấy anh.

“Lần này, em sẽ không hối hận nữa.”

Tương lai còn dài, cuộc đời của tôi… chỉ vừa mới bắt đầu.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap