9.

Ta và Lục Trầm định hôn vào ngày mùng sáu tháng sáu, đúng vào ngày Đông cung cử hành đại hôn.

Hôm ấy, ta đang kiểm kê sính lễ trong phòng thì ngoài sân chợt vang lên tiếng ồn ào.

“Tô Vãn Nguyệt!” Giọng Phó Hằng vang lên ngoài cửa, mang theo tức giận bị đè nén, “Mở cửa!”

Tay ta khựng lại. Còn chưa kịp đứng dậy, cửa phòng đã bị hắn đẩy mạnh mở ra.

Phó Hằng đứng ở ngưỡng cửa, người toàn mùi rượu, mắt đỏ ngầu:

“A Nguyệt, nàng thực sự muốn gả cho tên họ Lục kia sao?”

Ta vô thức lùi lại hai bước: “Điện hạ say rồi.”

Mắt Phó Hằng sáng rực lên, tiến vài bước túm chặt cổ tay ta: “A Nguyệt, nàng đang lo cho ta đúng không?”

Ta giãy giụa nhưng không thoát được, lạnh giọng: “Điện hạ, xin tự trọng.”

“Tự trọng?” Hắn cười khẽ, ánh mắt rối loạn, “Trước đây nàng chưa từng nói với ta những lời như vậy…”

“Buông nàng ấy ra.” Giọng Lục Trầm vang lên ngoài hành lang, trầm ổn và lạnh lẽo.

Chàng đứng nơi bậc thềm, giữa hàng mày mang theo sát khí hiếm thấy.

Phó Hằng nheo mắt, không những không buông mà còn kéo ta vào lòng:

“Lục Trầm, ngươi là gì mà dám ra lệnh cho bản cung?”

Lục Trầm đặt tay lên chuôi kiếm: “Hôn sự giữa thần và Vãn Nguyệt đã được Lễ bộ ghi nhận, ba thư sáu lễ đầy đủ. Nàng là vị hôn thê của thần, thần bảo vệ nàng, là điều thiên kinh địa nghĩa.”

Phó Hằng cười lạnh: “Một tờ hôn thư thì là gì? Bản cung giờ đến cầu chỉ hủy hôn, ngươi nghĩ ngươi còn giữ nổi mối hôn sự này sao?”

Mắt Lục Trầm tối sầm lại, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường:

“Nếu điện hạ thực sự ép buộc, thần nguyện lập tức xin ra biên ải, lấy công chuộc chỉ, đổi lấy sự thành toàn của bệ hạ.”

Lời này rõ ràng là: dù máu nhuộm sa trường, ta cũng sẽ giữ trọn mối duyên này.

“Ngươi đang uy hiếp bản cung?”

“Nếu đúng là như vậy, thì sao?”

Ánh mắt Phó Hằng thoáng vẻ hung tợn, các đốt tay Lục Trầm siết trên chuôi kiếm đến trắng bệch, căng thẳng tràn ngập.

Ta nhìn qua lại giữa hai người, rồi khẽ nói:

“Điện hạ, có thể cho ta nói riêng vài lời không?”

Phó Hằng hơi sững lại, cuối cùng cũng chịu buông tay.

Lục Trầm nhíu mày nhìn ta, ta khẽ lắc đầu trấn an.

Chàng im lặng giây lát, rồi lùi ra ngoài, chỉ còn ta và Phó Hằng trong phòng.

Cửa vừa khép, ánh giận trong mắt hắn liền giảm đi đôi chút, thay vào đó là cảm xúc phức tạp:

“Nàng muốn nói gì?”

Ta nhìn hắn, chậm rãi cất lời:

“Điện hạ còn nhớ đời trước, khi ngài bóp cổ ta, đã nói gì không?”

Toàn thân Phó Hằng cứng lại, trong mắt thoáng qua tia sáng tỉnh táo.

“Ngài từng nói, ‘Nếu không phải ngươi đổi thăm phiếu, Lê nhi đã là chính phi của ta’.

Giờ đây ngài sắp thành thân với Nguyễn cô nương, tâm nguyện đã toại, còn có gì không hài lòng nữa?”

Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, lùi lại mấy bước:

“Nàng… nàng cũng…”

“Phải.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta cũng trọng sinh rồi. Cho nên kiếp này, ta không muốn giẫm vào vết xe đổ.”

Trong mắt hắn trào lên chấn động, hối hận, cuối cùng chuyển thành đau đớn vật vã.

“Ta cũng không biết vì sao… mỗi lần đến gần Nguyễn Lê, ta như bị một thứ sức mạnh vô hình điều khiển tâm trí… ta hoàn toàn không khống chế được chính mình…

Đêm đó ta say, cũng không biết mình làm sao… như bị điều khiển vậy… ta chưa từng muốn giết nàng…”

“Nàng chết rồi, ta ân hận không nguôi. Ta thủ tang bên linh cữu nàng suốt bảy ngày…

Đến khi tỉnh dậy lại trở về ngày rút thăm, nàng biết ta đã vui mừng biết bao không…

Ta còn xin phụ hoàng cho phép bản cung tự chọn trắc phi, trong ống thăm đó, đều là tên của nàng… Ta không biết sai ở đâu…”

Hắn nói một mạch, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhỏ, như vừa giải thích vừa sám hối.

Cuối cùng, hắn tiến lên, gần như cầu xin, nắm lấy tay ta:

“A Nguyệt, thời gian qua ta đã nghĩ rất nhiều… mới nhận ra, ta mang ơn cứu mạng của Lê nhi, nhưng trong lòng ta vẫn luôn là nàng…

Cho ta thêm một cơ hội được không? Ta sẽ đi tấu phụ hoàng, phế Nguyễn Lê, lập nàng làm chính phi. Chờ ta đăng cơ, nàng chính là hoàng hậu, là người tôn quý nhất thiên hạ…”

“Điện hạ, ta đã là người từng chết một lần rồi.” Ta rút tay lại, nhẹ nhàng vuốt qua cổ tay từng bị hắn rạch lấy máu đời trước.

“Có những chuyện… vốn không thể bù đắp, càng không thể cứu vãn.”

Phó Hằng đứng sững, ánh mắt dần ảm đạm.

Cuối cùng, hắn quay người, loạng choạng rời đi.

Ngoài sân, Lục Trầm vẫn lặng lẽ đứng dưới hành lang, vừa thấy ta bước ra, chàng vội lao đến, hai tay nắm chặt vai ta mà xem xét:

“Vãn Nguyệt, nàng không bị thương chứ?”

Ta lắc đầu, chợt phát hiện lòng bàn tay chàng ướt đẫm mồ hôi.

“Ta không sao.” Ta vỗ nhẹ mu bàn tay chàng, dịu dàng trấn an, “Qua rồi.”

10.

Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang phủ kín đường dài.

Ta vận giá y đỏ thẫm, chỉ thêu vàng ánh lên dưới nắng, hình phượng hoàng rực rỡ như sống dậy.

Khi kiệu hoa đi đến nửa đường, bỗng phía trước náo loạn.

“A Nguyệt!” Phó Hằng trong y phục cưới màu đỏ tươi, thúc ngựa xông đến, hai mắt đầy tơ máu.

Hắn xuống ngựa, chặn trước kiệu:

“A Nguyệt, ra gặp ta một lần đi!”

Lục Trầm lập tức kéo cương ngựa, giương kiếm chắn trước mặt hắn:

“Điện hạ hôm nay thành thân, không ở Đông cung đón dâu, đến đây là có ý gì?”

Phó Hằng không thèm nhìn chàng, chỉ gắt gao nhìn màn kiệu:

“A Nguyệt, ta biết nàng nghe thấy.”

Ta vén rèm, màn châu lay động dưới phượng quan:

“Điện hạ, xin ngài hãy quay về.”

“A Nguyệt, ta không tin nàng có thể tuyệt tình như vậy…” Hắn nghẹn giọng, cổ họng giật giật.

Hắn bước tới, lại bị vỏ kiếm của Lục Trầm ngăn lại.

“Điện hạ, hôm ấy ta đã nói rõ ràng, xin ngài hãy quay về.”

CHƯƠNG 7 : https://ngontinh.blog/mong-khoi-trung-hoa/chuong-7-mong-khoi-trung-hoa/

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap