CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/moc-hoa-khong-phai/chuong-1-moc-hoa-khong-phai/

8

Nhà không rộng, phòng cũng chẳng nhiều.

Tối hôm đó, ta đề nghị để Triệu Ninh ở cùng phòng với ta.

Nàng ta lại từ chối, nhất quyết muốn sang ở chung với Thẩm lão thái.

Ôm chăn, nàng ta đi thẳng tới phòng mẹ chồng ta:

“Bá mẫu, người thật giống mẫu thân quá cố của con. Vừa nhìn thấy người, con liền nhớ đến mẹ…”

Vừa nói vừa rơi lệ, nhưng mẹ chồng ta mặt không đổi sắc, chẳng buồn tiếp lời.

Ta nhẹ giọng phụ họa:

“Nương à, Triệu cô nương nhớ mẹ, người cho nàng ngủ cùng cũng chẳng sao.”

Thẩm lão thái càng thêm thương ta hiểu chuyện, kéo ta sang một bên, thấp giọng dặn dò:

“Cẩn thận, đừng để mấy nữ nhân khác trèo lên đầu con.”

Ta mỉm cười:

“Con tin Thẩm đại ca, chàng sẽ không phụ lòng con.”

Bà nghe vậy cảm động đến đỏ cả mắt, rơm rớm nước mắt, thề thốt nếu Thẩm Cụ Chân dám phụ ta, bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với hắn.

Chính là câu đó, ta muốn nghe.

Từ hôm sau, Triệu Ninh bắt đầu ngày ngày bám lấy mẹ chồng ta làm thân, còn bắt chước học dệt vải.

Mà mẹ chồng ta vốn ít nói, nay lại càng lặng lẽ hơn.

Triệu Ninh mệt đến ê ẩm tay chân mà chẳng moi được một câu khen.

Khi không có ai, nàng ta tức đến mức ném cả vải xuống đất.

Đúng lúc đó ta đi ngang, ánh mắt hai người đối diện.

Nàng ta không còn giả vờ nữa, nhìn ta đầy căm hận:

“Lý A Mạn, đừng có giả vờ nữa! Ngươi là loại người thế nào ta rõ quá rồi!”

Ta điềm nhiên:

“Ồ, vậy ngươi nói thử xem ta là người thế nào?”

Nàng ta nhào đến, định vạch trần bộ mặt thật của ta:

“Ngươi là đồ trọng phú khinh bần, tâm cơ như hồ ly! Nếu không phải Thẩm đại ca đỗ trạng nguyên, ngươi đã sớm cao chạy xa bay rồi còn gì?”

Ta nghe xong, khẽ nhếch môi cười khẩy:

“Nếu ta định bỏ đi, thì đâu cần chờ đến hôm nay?

Còn ngươi? Ngươi rốt cuộc tính toán thế nào mà lại “vô tình” ngã ngay trên đường về của trạng nguyên?

Ngươi tưởng nhặt được món hời, nhưng trên đời làm gì dễ thế?”

Đạn mạc thấy vậy liền xôn xao:

【Không lẽ nữ phụ cũng trọng sinh rồi?】

【Thật đấy, mọi bước đi của nàng ta đều đi trước nữ chính một nhịp, vừa khéo cắt đứt hết kế hoạch của nữ chính.】

【Fan nữ phụ đâu rồi? Cái lý luận “hành vi quan trọng hơn động cơ” của các ngươi đâu? Nữ phụ không hề thật lòng giữ lời hôn ước mà!】

【Fan nữ chính đừng đổ tội cho người khác! Nữ chính của các người thật lòng yêu nam chính chắc? Nếu hắn không đỗ trạng nguyên, liệu nàng ta có cưới không?】

【Nữ chính tính kế thì gọi là thông minh, nữ phụ giữ hôn ước thì lại thành tâm cơ? Đúng là tiêu chuẩn kép hết chỗ nói. Đại nữ chủ kiểu gì vậy?】

【Phải rồi, hai người muốn đổi mệnh thì cứ đấu bằng bản lĩnh. Đừng dẫm đạp lên người khác rồi còn đòi làm thánh mẫu.】

Triệu Ninh nhìn ta như không dám tin:

“Ngươi… ngươi cũng trọng sinh sao?”

Ta cố tình không trả lời, để nàng tự đoán.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy:

“Không thể nào! Người có thể thay đổi tất cả chỉ có thể là ta!”

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Ta lập tức cúi xuống nhặt lại tấm vải, còn khéo léo rạch một đường.

Rồi bắt đầu làm bộ đáng thương:

“Triệu cô nương, ngươi ở lại đây là khách, không cần động tay động chân làm gì đâu.

Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng tấm vải này là do mẹ ta dệt bao ngày, vốn để chuẩn bị làm đồ cưới cho ta và Thẩm đại ca.

Giờ thế này rồi… không biết nương ta sẽ đau lòng đến đâu…”

Lời vừa dứt, Thẩm Cụ Chân đã về đến cửa.

Thấy vết cắt trên tấm vải, hỏng hoàn toàn, ánh mắt hắn lập tức sa sầm.

Hắn biết rõ từng tấm vải đều là tâm huyết bao năm của mẫu thân, đổi lấy bằng cả đôi mắt đã mù.

Ánh mắt hắn nhìn Triệu Ninh đầy nghi vấn.

Triệu Ninh lúc này mới hiểu, ta cố ý nhặt vải là để gài nàng ta vào bẫy.

Nàng ta luống cuống biện giải:

“Thẩm ca, không phải như vậy! Là tẩu tẩu không thích muội nên vu oan cho muội thôi!”

Ta càng tỏ ra ấm ức:

“Triệu cô nương, ngươi đừng vu oan cho người khác. Nếu ta không thích ngươi, sao ta phải nhiều lần nói đỡ cho ngươi?

Sớm biết làm người tốt khó vậy, hôm đó ta có mang tiếng ác cũng chẳng thèm mở miệng!”

Thẩm Cụ Chân nghe xong, bàn tay nắm vải càng siết chặt.

Triệu Ninh còn định mở miệng, nhưng hắn đã lạnh giọng quát:

“Đủ rồi! Chuyện hôm nay, ta đã có phán đoán.

Triệu cô nương, bệnh của ngươi chắc cũng gần khỏi rồi, mai ta sẽ cho người tiễn ngươi rời đi.*”

Triệu Ninh trợn mắt kinh ngạc:

“Ngươi nói gì?”

Thẩm Cụ Chân nhìn thẳng nàng ta, từng chữ rõ ràng:

“Ta nói, mời ngươi ngày mai rời khỏi đây.”

Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra mình đã thua hoàn toàn.

Khuôn mặt vặn vẹo đầy hận thù, nàng ta nghiến răng gằn giọng:

“Thẩm Cụ Chân, rồi sẽ có ngày ngươi nhìn rõ bộ mặt thật của ả ta.

Đến lúc đó, ngươi sẽ quỳ xuống cầu xin ta trở lại!”

Nói xong, nàng đùng đùng bỏ đi.

Thẩm Cụ Chân nhìn theo bóng dáng đầy oán độc kia, tức giận đến mức đấm ngực giậm chân.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap