Tôi thấy lòng rối bời.
Lục Nhiên rất nhạy cảm, quay sang nhìn tôi, bước chân cũng dừng lại.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
“Không sao.” Tôi lắc đầu. “Chỉ là… thấy vui thôi.”
“À, con quyết định được sẽ thi đại học nào chưa?”
Lục Nhiên gật đầu:
“Rồi ạ.”
15
Lục Nhiên nói nó muốn đăng ký vào ngành báo chí của Đại học A, sau này muốn trở thành phóng viên.
Nó luôn có chính kiến riêng, tôi cũng không can thiệp lựa chọn của nó.
Lớp 12 bận rộn, ngày nào Lục Nhiên cũng học đến khuya.
Đến ngày thi đại học, tôi đưa nó đi thi.
Cùng đi còn có Phó Uyên, Phương Lộ Lộ và Trịnh Hiểu Dương.
Mấy đứa đó gia đình đều có điều kiện, từ sớm đã chuẩn bị đi du học.
Thấy bọn trẻ đứng cùng nhau, tôi chợt thấy mơ hồ.
Nam chính, nữ phụ ác độc, nam phụ si tình, đều đến tiễn phản diện đi thi đại học…
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Lục Nhiên đã đi tới trước mặt tôi.
Vốn là đứa kín đáo, vậy mà nó lại chủ động ôm tôi.
Cằm nó tựa lên vai tôi.
“Cảm ơn mẹ.”
Một câu đơn giản thôi, mà mắt tôi đỏ hoe.
Năm nay tôi ba mươi chín tuổi, đã ở thế giới này mười năm.
Trong mười năm ấy, tôi đã kéo một người đáng ra phải rơi xuống vực sâu quay trở lại ánh sáng.
Tôi thấy… rất xứng đáng.
…
Sau kỳ thi, Lục Nhiên thi đỗ vào ngành báo chí của Đại học A như mong muốn.
Ngày nhập học, tôi giúp nó thu dọn hành lý.
Nó đứng ở cửa nhìn tôi bận rộn, bỗng nhiên nói:
“Mẹ hình như lùn đi rồi.”
Tôi tức giận ném đôi tất vào mặt nó:
“Là con cao lên thì có!”
Bốn năm đại học, Lục Nhiên như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức.
Nó theo thầy đi điều tra thực tế, phanh phui nhà máy vô đạo đức, đưa tin về trẻ em vùng sâu vùng xa, góp phần thúc đẩy các dự án giáo dục…
Mỗi lần thấy tên nó xuất hiện trên bản tin, tôi vừa tự hào vừa lo lắng.
Mùa hè năm ba đại học, trong một lần điều tra vụ bạo hành trẻ em, Lục Nhiên bị chủ nhà vung dao chém trúng.
Tôi nhận tin liền lao tới bệnh viện.
Cánh tay nó băng dày cộp, nhưng khi nhìn thấy tôi, vẫn làm ra vẻ bình thản:
“Không sao, không trúng gân cốt, nghỉ ngơi là được.”
“Nhưng tên cầm thú đó đã bị bắt rồi, ít nhất trong một hai tháng tới, nhà đó sẽ yên ổn.”
Tôi đỏ mắt gọt táo cho nó.
Nghe thấy nó khẽ gọi: “Mẹ.”
Tôi ngẩng lên, thấy ánh mắt nó long lanh:
“Mẹ nói xem, nếu con không gặp được mẹ… con có sống khổ sở như trước không?”
Tôi cúi đầu:
“Lúc đầu mẹ cũng đâu đối xử tốt với con.”
“Đúng vậy.”
Nó ngập ngừng một chút:
“Cho nên con cứ cảm thấy… mẹ như biến thành một người khác vậy.”
Tôi sững lại.
Lục Nhiên nói tiếp:
“Mẹ có phải là thiên thần được ông trời phái đến để cứu con không?”
“Miệng dẻo quá rồi đấy…”
Trong thời gian chăm sóc nó ở viện, Lục Nhiên kể tôi nghe tình hình của các bạn thân:
Phó Uyên và Tô Thanh Nhiên đã xác định quan hệ, tuy thỉnh thoảng cãi nhau nhưng vẫn rất ổn.
Phương Lộ Lộ gặp được người thực lòng yêu cô ấy, chuẩn bị kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Trịnh Hiểu Dương khởi nghiệp thành công, lập công ty riêng, dốc toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp.
Ai cũng đã trở thành nhân vật chính trong cuộc đời mình.
Thật tốt.
Ngày Lục Nhiên xuất viện, tôi lại nghe thấy giọng hệ thống vang lên:
【Tít, đang tiến hành tính toán chỉ số hạnh phúc.】
Tôi ngẩn ra, rồi bình thản trở lại.
Không đủ thì thôi.
Tôi cũng chẳng tiếc gì nữa.
Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, hệ thống lại thông báo một kết quả khiến tôi đứng sững tại chỗ:
【Kết quả tính toán: chỉ số hạnh phúc hiện tại đã đạt chuẩn. Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành.】
Tôi sững sờ.
Sao lại thế được?
Lần này hệ thống rất “chu đáo”, giải thích thêm:
【Ngoài nam nữ chính ra, chỉ số hạnh phúc của các nhân vật quan trọng khác tuy chỉ chiếm 10%, nhưng do mức độ hạnh phúc của họ quá cao, đã ảnh hưởng đến tổng thể kết quả đánh giá.】
【Ký chủ, trong lịch sử, cô là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ theo cách này.】
Tôi chớp mắt, cố kiềm chế xúc động:
“Vậy… khi nào tôi có thể về?”
【Hai tháng nữa.】
“Đi bằng cách nào?”
【Chết.】
Rầm!, Tờ phiếu khám bệnh trong tay tôi rơi xuống đất.
Sau lưng có tiếng bước chân.
Tôi quay đầu lại, Lục Nhiên đang chạy tới, mặt rạng rỡ.
“Mẹ!”
Nhưng cảnh vật trước mắt dần mờ đi, đầu tôi choáng váng dữ dội.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng Lục Nhiên đầy hoảng loạn:
“Mẹ!!”
…
Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ còn ba tháng.
“Không thể nào!” Lục Nhiên đỏ mắt chất vấn bác sĩ, “Năm nào mẹ tôi cũng khám sức khỏe, năm ngoái vẫn bình thường cơ mà!”
Bác sĩ nhìn nó đầy cảm thông:
“Loại bệnh này đôi khi phát triển rất nhanh…”
Tôi biết, đây là cách hệ thống sắp xếp cho tôi “thoát vai”.
Chắc cũng coi như hoàn thành sứ mệnh rồi nhỉ?
Lục Nhiên làm thủ tục tạm nghỉ học, ngày đêm túc trực bên tôi.
Nó nấu cơm đủ kiểu, dù tôi ăn vào là nôn,
đọc tin tức do chính nó viết, dù tôi toàn ngủ gật khi nghe.