CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/me-ke-chi-la-cong-viec-phu/chuong-1-me-ke-chi-la-cong-viec-phu/

Nó giơ tay quệt nước mắt.

Rất có khí phách, ngồi bẹp ở cuối giường, không đắp chăn.

“Dì kể tiếp đi.”

“Con trả tiền rồi, nghe xong con đi về.”

Tôi (lạnh lùng): “Nghe thì nghe, nhưng trước hết đi chùi bồn cầu đi.”

Cố Niệm sốc: “Con đã trả tiền, 99 tệ cả tháng mà!”

“Nhưng con đâu có trả cho dì.”

“Mỗi việc nhà = 1 câu chuyện. Không có công nợ!”

“Go! Go! Go! Tất cả vào vị trí!”

Tôi vỗ mông từng đứa một, đuổi cả ba xuống giường.

Một đứa pha trà và bóp vai, một đứa cọ toilet và thay túi rác, đứa còn lại đi lấy nước ngâm chân cho tôi.

Tuyệt!

17.

Nam chính đã về.

Ban đầu tôi vẫn đang trong biệt thự chỉ huy ba nhóc con đấm lưng bóp vai cho mình thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở cửa.

Tiếng cửa mở cạch một cái.

Tôi và ba nhóc đều đứng hình tại chỗ.

Nam chính cũng ngẩn người:

“Cố Niệm? Sao con lại ở đây?”

Lúc này, Cố Niệm đang mặc váy hoàng hậu, đầu đội vương miện vàng lấp lánh, chuẩn bị đưa “táo độc” cho nàng Lọ Lem ăn.

Mặt thằng bé đỏ bừng, luống cuống cởi váy hoàng hậu xuống.

“chú ơi……”

“Con về trước đây ạ, bye bye, mai gặp!”

Nó xách váy lên chạy đi như điên, trông như con chuột đen trốn chui qua khe cửa.

Nam chính nhìn sang tôi, đờ đẫn hỏi:

“Cô… đang làm gì vậy?”

Tôi giơ cây đũa phép trong tay lên, hơi ngại ngùng nói:

“Nếu tôi bảo là đang… biến hình, anh tin không?”

Anh đảo mắt nhìn quanh biệt thự — cô con gái nhỏ Hứa Tuyết người lấm lem tro bụi, khuôn mặt trắng trẻo bôi đen như đáy nồi.

Cậu cả Hứa Thần thì bò dưới đất, lưng cong như tôm, phía sau còn dán một cái đuôi to tướng màu đen.

Nó thấy ba mình nhìn sang, phấn khích đáp lại:

“Chít chít chít”

18.

Nam chính gầm lên:

“Bây giờ! Lập tức! Cút khỏi đây cho tôi!!”

Tôi: (Thật đấy à?)

Sắp tới đoạn kết nhiệm vụ, hệ thống cuối cùng cũng lên sóng:

“Ế, ký chủ, cô làm việc hiệu suất cao ghê đó.”

“Nhìn nét mặt của nam chính, tôi phải tặng cô 100 cái like!”

Tình huống này tôi đã diễn tập trong đầu hàng nghìn lần rồi.

Tôi lập tức kéo ra ba vali hành lý to đùng từ phòng ngủ, chuẩn bị sẵn sàng để bị đuổi ra khỏi cửa.

Nào ngờ hai đứa nhỏ lại chạy đến đứng chắn trước mặt tôi.

Trừng mắt với ba tụi nó, tức tối hét:

“Không cho ông bắt nạt mẹ!”

Hệ thống (im lặng): “Tình tiết có gì đó sai sai…”

Tôi: Ừ, tôi cũng thấy lạ…

Hứa Thần thậm chí còn có vẻ khó chịu vì ba mình đang chắn nắng ở cửa.

Nó nhét cái chổi bồn cầu vào tay nam chính:

“Từ giờ, ba là Hắc ma tiên. Nhanh lên, diễn cho mẹ xem đi!”

Nam chính cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, mỗi tay xách một đứa nhóc, ném thẳng cho quản gia đứng sau lưng.

Quay sang tôi hét lớn:

“Cầm hành lý của cô, cút cho khuất mắt tôi!”

Tôi: “Dạ vâng đại ca, tôi đi ngay đây.”

19.

Tôi chưa kịp “cút” thì đã bị chặn lại ngay trước cửa.

Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với một mỹ nữ lạnh lùng.

Cô ta nhíu mày, chỉ vào đống vali của tôi:

“Mấy cái này, là đồ của cô à?”

Tôi dang hai tay như cánh chim bảo vệ những “lương thực” dành cho trai trẻ tương lai của mình.

“Người đâu! Mở ra kiểm tra!”

Mấy vệ sĩ cao lớn bước đến, nhanh chóng khống chế tôi và mở từng cái vali.

Tất cả đồ đạc bày ra trước mắt.

Mặt nam chính đen sì như đáy nồi.

Vi cá, bào ngư, tôm hùm New Zealand…

Tôi (ngượng ngùng): “Tôi từ nhỏ ăn khỏe, nên mang nhiều chút để no bụng.”

Khóe miệng nam chính giật giật:

“Thế còn đống dây điện này là sao? Cô định ra hoang đảo nướng cá à?!”

Tôi: ………

Lớp vỏ dây màu xanh ngọc, bên trong ánh vàng rực rỡ.

Tôi rơi nước mắt trong lòng, tôi thề, thật sự không phải lỗi của tôi!

Ai bảo nhà giàu các người dùng dây điện toàn là vàng 24k!

Tôi chỉ muốn gom lại, sau này đúc “ba món vàng” cho trai trẻ thôi mà…

Nam chính đạp cái vali sang một bên, tay chỉ thẳng mặt tôi:

“Cút!”

Tôi bị ném thẳng ra khỏi cửa.

Tức muốn chết:

“Ông chủ! Ông ném nhầm hướng rồi!”

Ba cái vali lẻ loi nằm sâu trong biệt thự, cách tôi tận 50 mét.

Hứa Thần hét lớn:

“Mẹ đừng sợ! Mẹ cứ đi trước! Con sẽ theo sau!”

Cô con gái nhỏ cũng gật đầu phụ họa:

“Mấy thứ vớ vẩn này mình không cần! Trong phòng ba còn két sắt! Đợi con phá xong sẽ gửi hết tiền cho mẹ!”

Nam chính: ?

Phiên ngoại:

Tôi bị nam chính đuổi cổ khỏi nhà, hệ thống miễn cưỡng xác nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Theo phần thưởng, tôi được giữ dung mạo trẻ đẹp thêm 40 năm.

Hơn nữa, suốt một năm sống trong nhà họ Hứa, tôi đã tích lũy được gần chục triệu, toàn bộ cất vào tài khoản cá nhân.

Nam chính cho rằng tôi dụ dỗ trẻ con, hạ lệnh cấm tôi quay về nước.

Còn chuyển cho tôi thêm 10 triệu tệ gọi là “tiền đi đường”, bảo tôi đi nơi khác mà chết già.

Giờ tôi đang nằm dài trên bãi biển Maldives, đếm tiền đến mức đau cả tay.

“Zizi, đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn em đi~”

Màn hình vừa tắt, một gương mặt đẹp trai xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Ngũ quan góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm, lai ba dòng máu Trung–Mỹ–Pháp.

Tôi si mê mất trí, cười đến méo miệng:

“Được được được, chị không nhìn điện thoại nữa, chỉ nhìn em thôi~”

Mỗi lần tôi xài gần hết tiền, lại có một tài khoản lạ chuyển thêm cho tôi một khoản đủ tiêu tiếp.

Chỉ có một điều không hài lòng duy nhất:

Hai mươi năm sau, có một thiếu niên tuấn tú gõ cửa tìm đến.

Ngày nào cũng đứng chờ trước cửa nhà tôi.

Cậu nói:

“Cô là người đầu tiên thấy trọn thân thể cháu, cô phải chịu trách nhiệm cả đời!”

Phiên ngoại – Hứa Thần:

Ngày ba trở về, mang theo một người phụ nữ kỳ lạ.

Cô ta tự nhận là nữ chính, là “người mẹ cứu rỗi” của tôi và em gái.

Mắc cười, mẹ tôi chỉ có một người thôi.

Chính là người đã đặt chế độ ăn kiêng cho chúng tôi, thuê võ sư luyện tập, tìm thầy dạy tài năng cho em gái.

Cô là mẹ tôi, không phải ai khác.

Còn cái bà này, ngày nào cũng nhồi cho tụi tôi mấy lý luận gì mà “nữ chính cứu thế giới”.

Phiền chết được!

Cô có thể ngừng cản tôi chạy bộ đến trường không?

“Ăn xong đi bộ, sống thọ đến trăm tuổi” — câu đó cô có hiểu không?

Nói tới đây, tôi lại nhớ mẹ rồi.

Thôi, tháng này lại được phát 100.000 tiền tiêu vặt.

Chuyển cho mẹ ngay lập tức.

Em gái cũng bảo phải chuyển phần tiền của nó cho mẹ luôn.

Quá đáng!

Thế này thì tụi tôi chẳng còn đồng nào, sau này muốn sang nước ngoài tìm mẹ, thì lấy gì mua quà?!

Nghe nói Cố Niệm đã đến Maldives rồi.

Aaaa, ghen tỵ phát điên lên được!

Không được!

Phải tăng tốc kế hoạch!

Chờ ngày thâu tóm tập đoàn, tôi sẽ đi tìm mẹ, nuôi mẹ đến răng long đầu bạc!

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap