“Tưởng Kỳ chết rồi, Diệu Nhi cũng ghét bỏ bà — ai bảo bà mãi không hiểu tiếng người, bị vứt bỏ cũng là đáng đời!”

Lời tôi như đâm thẳng vào tim mẹ chồng, khiến mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt chứa đầy thù hằn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Sao không diễn nữa đi? Tôi không tin bà thật sự không hiểu lời người ta nói, bà chỉ quen kiểm tra giới hạn phục tùng của người khác thôi.”

“Giờ thì sao? Dao đâm ngược về chính bà rồi đấy, thấy đau chưa?”

Mẹ chồng nhìn tôi không dám tin.

“Cô nói bậy! Diệu Nhi sẽ không bỏ rơi tôi đâu, tôi là bà nội của nó mà! Nó chỉ đang giận thôi!”

Nói xong, bà ta quay đầu loạng choạng đi về phía nhà.

8.

Nửa tháng sau, khi gặp lại con trai, tôi gần như không thể tin vào mắt mình.

Nó gầy rộc đi, râu ria xồm xoàm, mặt mũi hốc hác, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, bạc màu.

Vừa thấy tôi mặc vest trắng, trang điểm tinh tế, nó lập tức chạy tới vây quanh.

“Mẹ, mẹ làm ở công ty lớn rồi đúng không? Mẹ giúp con với được không?”

“Con không học đại học, không có bằng cấp, giờ chỗ nào cũng từ chối con…”

“Con là con trai mẹ mà, mẹ nỡ lòng nào nhìn con thảm hại thế này chứ?”

Nhìn bộ dạng của nó, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác khó diễn tả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, chút mềm lòng ấy cũng lập tức biến mất.

“Vậy thì theo mẹ đến công ty, mẹ thử xem có thể cho con vào làm được không.”

Nó vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng vừa mới bước ra cùng tôi, từ phía xa đã vang lên vài tiếng gọi:

“Tưởng Diệu?”

“Ồ, đúng thật là cậu rồi!”

Sắc mặt con trai lập tức thay đổi.

Nó hoảng loạn quay mặt đi, cố né tránh ánh mắt của người khác.

Nhưng mấy người kia cuối cùng vẫn đi tới.

“Tưởng Diệu, cậu làm gì ở đây vậy? Hồi đó cậu chẳng nói sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu sao?”

“Thiếu gia mà thảm vậy à?”

“Cậu từng là học bá đủ điểm đậu Bắc Đại, ai ngờ giờ lại thành ra thua cả bọn tôi. À quên mất, cậu là người gian lận thể chất trong kỳ thi mà.”

Tôi không nhịn được, khẽ cong môi cười lạnh.

Đám người này là tôi cố ý bỏ tiền thuê đến.

Không chắc tất cả đều là bạn học thật của nó, nhưng chỉ cần những người nó chẳng nhớ nổi mặt cũng biết chuyện đời tư nhục nhã của nó, thì con trai tôi sẽ bắt đầu tự ám thị rằng đời mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí còn có suy nghĩ: ngay cả người mình không nhớ nổi cũng sống tốt hơn mình.

“Mẹ, con không đi nữa.”

Con tôi cúi đầu, sắc mặt trầm xuống, nó lặng lẽ quay người về nhà.

Lúc tôi nhận được tin tiếp theo, đó là tin dữ: con trai tôi đã giết người.

Tôi theo cảnh sát về nhà, thấy nó đang cầm dao gọt trái cây, run rẩy sợ hãi ngồi dưới đất.

Thi thể mẹ chồng tôi được cảnh sát đưa ra từ trong phòng ngủ.

Con tôi gào khóc:

“Không phải con! Con là sinh viên đại học! Con phải thi đại học cơ mà!”

Nó vùng vẫy, không chịu để cảnh sát bắt, gào to trong hoảng loạn:

“Các người không được bắt tôi! Tôi vẫn là học sinh mà!”

Nhưng kết cục, con tôi vẫn bị đưa đi.

Đến khi nó bị kết án, bị giam vào tù, tôi đến trại giam thăm gặp, nó đập tay vào vách kính:

“Mẹ! Cứu con! Mẹ bảo lãnh cho con ra ngoài đi, con thật sự không muốn ở đây thêm chút nào nữa!”

Tôi chỉ nhìn nó bình tĩnh nói:

“Đáng đời. Con, cha con, và cả bà nội con… đều là đáng đời.”

Con tôi sững người.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ bỗng bừng tỉnh trong đầu nó.

Nó hét lên điên cuồng trong micro, nhưng rất nhanh đã bị quản giáo khống chế, đưa đi.

Lúc tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, ở nơi xa, dường như tôi nhìn thấy bản thân mình của kiếp trước, đang tắm trong ánh nắng, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy, lớp bóng tối từng phủ lấy tôi khi trọng sinh, cuối cùng cũng tan đi.

Kiếp này, tôi đã thực sự thay đổi số phận của mình.

Tương lai, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn bao giờ hết.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap