Trước mặt bá quan văn võ, ta thành tâm tạ ơn. Linh Chiêu công chúa thấy thế mới dịu nét mặt, tự cho là lại thêm một lần chứng minh quyền năng thần nữ của mình.
Không ai nghi ngờ ta, vì lúc ấy hoàng thượng và công chúa còn đang đầu bù tóc rối vì một chuyện khác, Hà Thành xuất hiện phản quân.
Đội phản quân này nhanh chóng phát triển, trên đường bắc tiến đã giết chết tri phủ Hà Thành, cướp sạch tài vật.
Chúng đi tới đâu là phá miếu thần tới đó.
Từ Hà Thành đến phương bắc phải đi qua tám huyện nhỏ, ba phủ lớn, tất cả cộng lại có hơn năm mươi tượng thần nữ kim thân.
Phản quân phá bỏ thần tượng, dùng vàng đổi lấy binh khí và lương thực, nhờ có tiền, quân đội tăng nhanh như nước triều.
Cảnh Đức đế vốn mải mê đắm chìm tiên đạo, chẳng mấy để tâm.
Đến khi nhận ra vấn đề, phản quân đã bừng cháy như rơm khô gặp lửa.
Giờ đây, hoàng thành Lê quốc bị vây tứ phía, triều đình hoang mang rối loạn, ai còn dư tâm chú ý đến một cung nữ như ta?
Công chúa Linh Chiêu thì phẫn nộ đến phát cuồng, miếu của nàng bị phá, tượng nàng bị xúc phạm đã đủ khiến nàng giận dữ.
Nhưng điều khiến nàng càng tức tối hơn, là tượng thần của nàng bị thay thế bằng một pho tượng linh nữ bằng đất sét!
Lúc đầu nàng còn cười nhạo:
“Tượng của bản cung làm bằng vàng ròng, mà cái linh nữ kia chỉ là đất sét nặn thành, xem ra dân chúng coi thường đến mức nào rồi.”
Cảnh Đức đế cũng phụ họa:
“Chuyện cũ có câu: ‘Bồ tát đất qua sông, thân mình còn khó giữ’, tượng đất mà dám so với công chúa cao quý ư?”
Nhưng chẳng mấy chốc, họ nhận ra, người không giữ nổi thân là chính mình.
Tượng đất kia lan rộng khắp dân gian, nhanh chóng chiếm lấy tín đồ của tượng vàng.
Quân phản loạn phát triển đến mười vạn người, mà hơn nửa trong số đó là tín đồ trung thành của “Linh Nữ.”
Sức chiến đấu của đội quân này vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh Đức đế vội vàng điều tra thân thế linh nữ. Người hồi báo nói:
“Linh nữ từ đầu đến cuối luôn che mặt, chỉ hiện thân khi Hà Thành đói khổ, thân có thần quang, ban lương thực, cầu mưa giải hạn, khiến ruộng đất hồi sinh.”
“Hà Thành đông dân, lời truyền miệng chóng lan rộng. Giờ cả Lê quốc đều tin có linh nữ tồn tại.”
Viên quan nhỏ giọng nói thêm:
“Không biết là ai đang tung tin… rằng công chúa Linh Chiêu khi đó đã rút lương cứu tế, thấy chết không cứu, là thần nữ giả mạo…”
“Vô lễ!!!”
Linh Chiêu nghe đến đây liền bật dậy giận dữ:
“Dân Hà Thành đổi con ăn thịt, tàn ác đến vậy!
Một đám sâu kiến không biết điều, bản cung cần gì phải cứu giúp!
Sâu kiến không xứng được thần nữ cứu rỗi, thế mà giờ lại dám lật lọng cắn ngược lại!?”
“Bọn chúng phá miếu bản cung, cung phụng tượng đất kia? Đúng là chim khách cướp tổ phượng hoàng!”
“Lập tức điều tra! Dù phải lật tung Lê quốc này, cũng phải tra ra kẻ nào đang đội danh linh nữ mà lừa bịp thiên hạ!”
Công chúa giận đến biến dạng gương mặt, giọng the thé, khiến văn võ bá quan cũng không dám thở mạnh.
Mà nàng không hề biết, kẻ đã giẫm lên tượng nàng, đuổi nàng khỏi bệ sen, giờ đang đứng chính trước mặt nàng.
13
Giống như kiếp trước, hoàng thất rối như tơ vò, buộc phải cầu viện Đông Ly quốc xuất binh dẹp phản quân.
Thái tử Đông Ly, Hách Liên Trấn, nhận lời đến Lê quốc.
Linh Chiêu công chúa vốn muốn đích thân ra đón, nhưng khi sắp ra ngoài, trên mặt nàng lại xuất hiện từng đốm mẩn đỏ.
Trong mắt thiên hạ, công chúa là kim thân thần nữ, bách độc bất xâm.
Những chứng bệnh nhẹ trước kia đều bị giấu kín, nếu bệnh nặng không giấu nổi, thì sẽ nói là “thần nữ chịu thiên phạt thay bách tính”, tiện thể lợi dụng danh nghĩa ấy để ép tín đồ dâng vàng chuộc tội.
Lần này mẩn đỏ nổi lên dữ dội, lan khắp cổ, làm biến dạng dung nhan.
Công chúa gãi đến rướm máu, gương mặt trở nên càng thêm đáng sợ.
Ta nhắc nàng:
“Công chúa, Hách Liên Trấn hiện đang đợi ở thủy tạ trong ngự hoa viên.”
Công chúa vừa gãi vừa rít:
“Bản cung như thế này, sao gặp hắn được?!”
“Nhưng nếu thất hứa, sẽ thất lễ. Việc cầu binh sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng.”
Ta nhẹ giọng đề nghị:
“Chi bằng để nô tỳ đi giải thích. Có thể nói công chúa muốn đổi địa điểm thành trường săn, công chúa giỏi cưỡi ngựa bắn tên, chắc chắn có thể làm Hách Liên hoàng tử động lòng.”
Một câu, vừa giải quyết chuyện hiện tại, vừa bày ra sách lược mới.
Linh Chiêu nhìn chằm chằm ta trong gương:
“Chu Dương, ngươi quả nhiên là nô tài tốt. Được, cứ làm vậy.”
Ta cúi đầu rời đi. Lúc ấy, thái y Chu Hoài Sinh cũng vừa xách hòm thuốc đến.
Trong thủy tạ giữa vườn ngự hoa, Hách Liên Trấn đã đợi từ lâu.
Thấy người tới chỉ là một cung nữ, hắn nhíu mày, ánh mắt đầy tức giận:
“Lê quốc có việc cầu cạnh cô vương, lại sai một nô tài đến gặp? Quá thất lễ!”
Ta quỳ xuống, dịu giọng:
“Hách Liên hoàng tử bớt giận, để tỏ thành ý, nô tỳ xin giải một việc cấp thiết cho điện hạ.”
Hắn nhìn ta từ đầu đến chân:
“Ngươi là một tiện tỳ, có gì mà dám mạnh miệng trước mặt cô vương?”