CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/linh-nu-le-quoc/chuong-1-linh-nu-le-quoc/

Từ bé đến lớn, dân Lê đã nghe mãi về chuyện thần nữ Linh Chiêu, rằng thần chỉ cứu người phẩm hạnh cao khiết, ai có tỳ vết liền bị ruồng bỏ.

Chu Đại Ngưu tuy ích kỷ tham lam, nhưng chung quy cũng vì mẹ già mà làm thế. Một kẻ còn giữ được chút hiếu tâm, đâu đến nỗi xấu xa tận cốt.

Cũng như bao người khác, hắn đã bị giáo điều thần nữ tẩy não, đến mức giờ đây còn quỳ giữa sân miếu cũ, tự mình xưng tội.

Thế nhưng, trong miếu thần giờ đây đã không còn tượng thần kim thân.

Người được gọi là “thần nữ cứu thế” cũng đã bỏ chạy về hoàng cung.

Chỉ còn ta, đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn:

“Trong mắt thần minh… chúng sinh đều bình đẳng.”

Chu Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn lên, thấy nữ tử che mạng trắng đang đứng dưới nắng, toàn thân tỏa ra một quầng sáng vàng lấp lánh.

Mọi người chết lặng.

Cùng lúc ấy, trên đường vội vã hồi cung, Linh Chiêu công chúa chưa kịp phát hiện, bộ xiêm y nàng yêu quý nhất, chiếc “tiên cẩm ánh nguyệt” đã không cánh mà bay.

Bộ váy đó do ngự cẩm phòng đệ nhất thủ công mất ba năm mới dệt nên.

Từng sợi chỉ tơ thêu trong váy nhỏ hơn cả sợi tóc, mà lại là chỉ vàng thật, chỉ cần có ánh sáng, dù là ánh trăng hay mặt trời, chiếc váy sẽ phát ra thần quang lấp lánh như phủ hào quang thần linh.

Linh Chiêu công chúa yêu nhất là chiếc váy ấy, nó khiến nàng như một vị thần giáng trần.

Nhưng giờ đây, nó lại được khoác lên người tỳ nữ mà nàng chưa từng thèm liếc mắt, là ta.

Còn ta, chính ta, đang được dân chúng ngước nhìn như thần.

Ta thay nàng, trở thành “thần nữ” thật sự.

10

Theo sự chỉ dẫn của ta, dân chúng lần lượt tìm được lương thực ở ven sông và những ngôi miếu hoang tứ phía.

Họ nhóm lửa dựng bếp quanh thần miếu, khói cơm cháy tỏa lên không trung, bao phủ lấy Hà Thành vốn ngập trong tử khí u ám.

Trong bầu không khí tràn đầy hy vọng ấy, có một phụ nhân bế đứa con trai ba tuổi quỳ sụp trước ta, khóc cầu:

“Tiểu nữ họ Lý, cầu xin linh nữ cứu lấy con ta!”

Đứa trẻ trong lòng bà gầy trơ xương, sắc mặt xanh xao, chỉ còn thoi thóp hơi thở cuối cùng.

Nếu hôm nay không tìm được lương thực, có lẽ cậu bé đã thành món ăn trong nồi của kẻ khác.

Nay đã có hy vọng, người mẹ này bằng mọi giá cũng muốn cứu con.

Ta tiến lên, bắt mạch cho đứa bé, hắn đã gần đất xa trời, không thể cứu được nữa.

“Thọ mệnh đã tận, dù là thần tiên cũng không thể nghịch thiên cải mệnh.”

“Ta chỉ có thể dùng phù thủy để kéo dài ba ngày cuối.

Trong ba ngày đó, đứa bé sẽ khỏe mạnh như thường. Nhưng đến giờ khắc cuối cùng của ngày thứ ba… ngươi phải tiễn con đi.”

Lý thị khóc nghẹn, nhưng nhanh chóng hạ quyết tâm:

“Cầu xin linh nữ cứu con ta, chỉ cần cho nó no bụng mà rời đi, ta cũng mãn nguyện.”

Ta lấy ra một lọ sứ trắng, miệng niệm chú, rồi rót nước trong lọ cho đứa bé uống.

Rất nhanh, sắc mặt đứa trẻ hồng hào trở lại, thậm chí còn có sức ôm cổ mẫu thân mà nũng nịu gọi: “Nương~”

Ba ngày đó, đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, ăn uống đầy đủ.

Mẫu thân dành phần ngon nhất cho con.

Đến hoàng hôn ngày thứ ba, cậu bé no bụng thiếp đi, rồi lặng lẽ rời thế gian, không đau đớn, không sợ hãi.

Sau khi lo xong hậu sự, Lý thị quỳ sụp trước ta, dập đầu liên tục:

“Đa tạ linh nữ, để con ta ra đi thanh thản.

Nếu không có người, con ta e là chết rồi còn bị xé nát…”

Sau chuyện này, càng có nhiều người bệnh nặng đến cầu thuốc.

Ta viện cớ “số mệnh đã định”, chỉ cứu vài đứa trẻ nhỏ.

Những đứa trẻ đó vốn có khả năng sẽ bị đem ra đổi lấy thức ăn, nhưng nhờ thuốc, đã sống ba ngày đủ đầy, rời đời trong an tĩnh.

Họ tin rằng là “phù thủy” của ta cứu con họ.

Kỳ thực, ta chỉ hòa tan “cầu sinh hoàn” của Chu Hoài Sinh vào nước.

Trò này vốn do Linh Chiêu công chúa dùng để lừa tín đồ.

Giờ ta chỉ bắt chước, nhưng hiệu quả… còn hơn cả nàng.

Trong mắt dân Hà Thành, ta đã là thần tiên giáng trần.

Dân số Hà Thành rất đông, chỉ qua mấy ngày đã có người nhận ra số lương thực tìm được chỉ đủ ăn trong mười lăm ngày.

Đúng lúc ấy, bên bờ sông xuất hiện một lượng lớn hạt giống lúa mạch.

Ta đích thân gieo trồng, còn nói với dân chúng:

“Ba ngày nữa, thiên hạ sẽ đổ mưa giải hạn.

Trời giải hạn, nạn đói sẽ tự lui.”

Ngày thứ ba, quả nhiên mưa rơi tầm tã, hạt giống nảy mầm trong đất, mầm xanh trồi lên.

Mọi người ngâm mình trong nước mưa mà quỳ xuống.

Vẫn là đôi vợ chồng ngư dân kia dẫn đầu, lại quỳ gối cảm tạ:

“Công chúa Linh Chiêu tự nhận là thần nữ cứu thế, nhưng nàng bỏ mặc chúng ta.

Chỉ có linh nữ mới thực sự cứu Hà Thành!”

“Đây mới là vị thần mà chúng ta nên thờ phụng!”

Họ lập tức dùng bùn đất trong ruộng, nặn thành tượng thần nữ đầu tiên, lấy theo dáng vẻ của ta.

Ta hết lời từ chối, nhưng không thắng nổi lòng thành của dân.

Tượng được rước đặt lên bệ sen của thần nữ cũ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap