Ngày đại hôn hôm đó, đúng là thần nữ đã đem lại cho hắn cả giang sơn Lê quốc, nhưng đồng thời cũng khiến hắn trúng phải mưu kế của thần nữ giả.

Vị tân đế bị mù, lại thường xuyên đau nhói tim, sống không bằng chết.

Mãi đến một ngày, hắn lần mò tới trước tượng linh nữ.

Hương thơm đặc biệt từ tượng, giúp hắn xua tan cơn đau, lòng cũng yên ổn lại.

Hắn ôm lấy ta, nói:

“Ta biết mà, linh nữ sẽ ban cho ta trường sinh bất lão.”

Ta vuốt đầu hắn, nhẹ nhàng an ủi:

“Thiếp sẽ phù hộ phu quân đôi mắt sáng lại, sống lâu trăm tuổi.”

Từ đó, hắn thành tín đồ trung thành của ta, không lên triều sớm, không gặp quan thần.

Vừa để cầu trường sinh, vừa để giấu đi sự thật rằng mình đã mù và bệnh cũ tái phát.

Hắn mới lên ngôi, lại từng giết huynh giành vị, nếu giờ lộ ra bản thân tàn tật, thì ngai vàng chẳng ai thừa nhận.

Vì vậy hắn chỉ quỳ gối cầu khấn trước tượng linh nữ, việc triều chính nhỏ đều không quan tâm, ngoài những việc lớn, hắn chỉ gặp ta và vài tâm phúc.

Quần thần chỉ biết rằng tân đế ngày đêm thờ phụng linh nữ.

Dân Đông Ly dần tin rằng ta quả thật linh thiêng.

Thế nên khi ta lấy danh nghĩa hoàng hậu dần nắm quyền nhiếp chính, triều đình tuy có lời bàn tán, nhưng không ai dám phản đối mạnh.

Năm thứ hai ta nhiếp chính, Triệu Cửu Châu lúc này đã là đại tướng tam phẩm, dâng sớ xin phong vương họ khác, ta thẳng thừng bác bỏ.

Không lâu sau đó, Hách Liên Trấn đột nhiên gọi ta đến gặp.

Ta bước vào điện Lưu Ly, nơi thờ tượng linh nữ, hắn hỏi:

“Đã hai năm rồi, sao mắt trẫm vẫn chưa khỏi?”

“Việc này cần chờ thời cơ, thiên mệnh tự có sắp xếp.”

“Thiên mệnh sao?”

Hắn mở cặp mắt vô thần, lộ ra vẻ âm trầm:

“Có người mật báo với trẫm, thân phận linh nữ của hoàng hậu vốn là giả.

Hoàng hậu từng là cung nữ hầu cận thần nữ giả, nên biết rất rõ mánh khóe tạo thần của hoàng thất Lê quốc.”

“Có người nói, ngươi chỉ là kẻ giỏi lừa đảo, căn bản không phải thần nữ chân mệnh.”

“Bằng không vì sao trẫm cúng bái linh nữ suốt ngần ấy thời gian, lại chẳng có chút linh nghiệm?”

Ta vẫn điềm tĩnh, đáp với vẻ vô tội:

“Sao lại không có hiệu quả chứ?

Chẳng phải mỗi lần rời xa tượng linh nữ, mắt ngài liền bỏng rát, tim ngài đau như dao cắt?

Chỉ khi đến gần tượng linh nữ, mới cảm thấy an yên, chẳng phải chính là phép màu mà thiếp ban xuống đó sao?”

Hách Liên Trấn gào lên phẫn nộ:

“Đó là vì bên trong tượng có tẩm đầy mạt lan hương liều cao!!

Ngươi chẳng qua đang dùng mùi hương để gây tê thần kinh của trẫm!!

Nếu không nhờ mật báo, trẫm còn chẳng biết, tóc trẫm đã bạc trắng mất rồi!!”

Trên khuôn mặt vô hại của ta, dần hiện ra nụ cười lạnh:

“Là kẻ nào… nhiều chuyện như thế?”

26

Hách Liên Trấn nói không sai, bên trong tượng linh nữ quả thực có tẩm một loại “ma lan hương”, thảo dược này có thể làm tê liệt cảm giác đau đớn, nếu dùng liều mạnh còn khiến người ta rơi vào trạng thái phấn khích.

Thần y như Chu Hoài Sinh có thể dùng ma lan hương để điều chế ra thứ thuốc cường lực khiến người ta “hồi quang phản chiếu”, chính là cầu sinh hoàn.

Sau khi Lê quốc diệt vong, Chu Hoài Sinh trở thành mưu sĩ của ta.

Trước kia hắn giúp công chúa Linh Chiêu dàn dựng thần tích bằng y thuật, nay vì sinh tồn mà làm việc cho ta, cũng là điều dễ hiểu.

Đôi mắt Hách Liên Trấn sớm đã bị Linh Chiêu hạ độc phá hủy, tâm bệnh cũng là di truyền, ngay cả danh y còn bó tay, ta thì có cách gì?

Ta chỉ là gây tê thần kinh của hắn, khiến hắn quỳ trước tượng linh nữ, ôm lấy ảo tưởng mà chờ chết.

Vốn dĩ, hắn có thể lặng lẽ ra đi trong một lời nói dối êm ái ấy.

Tiếc là, có kẻ lại muốn phá hủy ván cờ của ta, mà ta cũng biết là ai.

Hách Liên Trấn gào lên giận dữ:

“Người đâu! Người đâu!! Trẫm muốn phế hậu! Trẫm muốn phá hủy hết linh nữ miếu, linh nữ tượng!! Người đâu!!”

Tiếc thay, hắn có hét đến rách cổ họng, cũng chẳng một ai hồi đáp.

Ta bước đến, bóp chặt khuôn mặt khiếp sợ của hắn:

“Bệ hạ tưởng rằng hai năm trẫm nhiếp chính chỉ là ăn không ngồi rồi sao?”

“Ngươi cũng từng nói, ta từ nhỏ đã tận mắt chứng kiến Lê quốc hoàng thất dựng nên thần tích thế nào, mê hoặc dân chúng ra sao, trêu đùa triều thần thế nào.

Nhìn mãi… thì ta cũng học được.

Thật sự nghĩ rằng ta không có chút thủ đoạn nào sao?”

“Ngày ta giúp ngươi nuốt trọn lãnh thổ Lê quốc, chẳng phải vì đại nghiệp của ngươi, mà là vì dã tâm của bản cung.

Cả thiên hạ đều sùng tín linh nữ, tôn ta làm thần, vậy ta còn cần gì phải chia sẻ giang sơn với một người đàn ông nào?

“Đông Ly và Lê quốc, nay đều tôn bản cung là chủ.

Hách Liên Trấn, giang sơn của ngươi, đã là của ta rồi.”

27

Hách Liên Trấn điên cuồng rống giận, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu cảm thấy cổ họng tê rát, nghẹn ứ, rồi chẳng thể phát ra tiếng nữa.

Chu Hoài Sinh bước vào điện, cung kính hành lễ với ta:

“Bẩm nương nương, hoàng thượng đã bị thuốc câm khống chế.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap