1

Hôm nay là ngày thứ 27 tôi quấy rối đối tượng liên hôn của mình.

Như thường lệ, tôi gửi cho anh ta một tin nhắn chào hỏi:

【Chào buổi sáng, bạn tôi ơi (cắn hoa hồng xuất hiện) (chống tay lên tường) (cười tà mị) (bị gai hoa hồng đâm vào môi) (vội vã rời khỏi hiện trường).】

 

Tin nhắn của đối tượng liên hôn nhanh chóng được gửi đến:

【Chào buổi sáng.

【Nhưng bên tôi vừa mới qua nửa đêm.】

“……” Tôi quên mất vụ chênh lệch múi giờ do anh ta đang ở nước ngoài.

Tôi không nản lòng, tiếp tục quấy rối:

【Vậy anh chuẩn bị đi ngủ chưa? Bé ngốc.】

Anh ta gửi một chuỗi dấu ba chấm.

Lương Kinh Mặc: 【Đừng gọi tôi như vậy.】

Chỉ cần nhìn chữ cũng có thể tưởng tượng ra lúc này anh ta đang cau mày chặt đến mức nào.

Tôi không nhịn được bật cười.

Anh ta càng ghét, tôi càng muốn gọi.

Tôi được đằng chân lân đằng đầu: 【Nghe theo anh đấy, bé ngốc.】

Anh ta không trả lời tôi nữa.

Tôi nằm trên giường ký túc xá cười ha ha.

Về chuyện Lương Kinh Mặc ghét bị gọi là “bé ngốc”, tôi phát hiện ra ngay từ lần đầu thêm số anh ta.

Hôm đó, tôi lướt vòng bạn bè và tình cờ thấy anh ta chia sẻ một bài viết của tập đoàn nhà mình.

Tôi tiện tay bấm thích rồi lém lỉnh đi quấy rối: 【Bé ngốc, đoán xem tôi dùng gì để bấm thích cho anh?】

Anh ta phản ứng rất lớn.

Lớn chưa từng có.

【Tịch Tinh Nhiên, đừng gọi tôi như vậy, cũng đừng nói kiểu đó!】

Một hồi lâu sau, anh ta gửi đến mấy chữ đầy trách móc: 【Rất không biết chừng mực!】

Miệng tôi khi đó nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tôi chính là muốn không biết chừng mực đấy.

Bằng không, sao tôi có thể phá hỏng cuộc hôn nhân sắp đặt này chứ?

Lương Kinh Mặc là đối tượng liên hôn mà ba tôi sắp xếp cho tôi.

Dù ông ấy ngoài miệng nói rằng “chỉ là làm quen thôi, không có ý gì khác”, nhưng tôi rất rõ, đã quen biết rồi thì phải hẹn hò, hẹn hò rồi thì phải kết hôn…

Tóm lại, chẳng có tự do gì cả.

Hiện tại tôi vẫn là sinh viên năm tư, còn chưa tốt nghiệp, chưa trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm nào, sao có thể bị cuộc hôn nhân sắp đặt trói buộc?

Thế nên tôi định phá hỏng chuyện này.

Nhưng lệnh cha khó trái, nhà họ Lương lại càng không thể đắc tội, vậy nên toàn bộ kế hoạch chỉ có thể bắt đầu từ Lương Kinh Mặc.

Nghe đồn anh ta phẩm hạnh tốt đẹp, tài đức song toàn.

Nghe đồn anh ta tính cách nghiêm túc, cẩn trọng, một sợi tóc cũng không chịu xê dịch.

Một người không thể chịu nổi hạt cát trong mắt như anh ta, chắc chắn sẽ không chịu nổi tôi – người đôi lúc nổi hứng bất chợt, đôi lúc có tư duy trừu tượng, thi thoảng còn thích trêu chọc người khác.

Thế là, một kế hoạch quấy rối ra đời.

Hiện tại Lương Kinh Mặc vẫn chưa trả lời, tôi híp mắt nhắn tin tiếp:

【Đang làm gì thế?】

Anh ta gửi đến một bức ảnh.

Trên mặt đất là một chiếc vali màu đen đang mở bung, bàn tay xương khớp rõ ràng của anh ta xuất hiện trong ảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, trên tay còn nắm một chiếc khăn quàng cổ chất liệu len mềm mại.

Anh ta nói: 【Thu dọn hành lý.】

Tôi nhìn đồng hồ đắt tiền trên cổ tay anh ta, tiếp tục trêu chọc:

【Đồng hồ đẹp đấy, cho tôi xem chim đi.】

Anh ta gửi đến sáu dấu chấm.

Lương Kinh Mặc: 【Em là con gái, có thể tiết chế một chút được không?】

Tôi cười ha ha.

Ung dung lật người trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, tôi vắt chéo chân trả lời:

【Không cho xem thì thôi, đồ keo kiệt.】

Lương Kinh Mặc đột nhiên nhắc tới: 【Tôi sắp về nước rồi.】

Tôi trợn tròn mắt.

Nụ cười cứng đờ trên khóe môi.

Trong đầu chỉ còn hai chữ: “Bỏ mịa!”

2

Tin tức Lương Kinh Mặc sắp về nước chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang!

Trong chốc lát, tôi không thể phản ứng kịp.

Anh ta ở nước ngoài yên ổn biết bao, tại sao lại muốn về nước?

Anh ta đã ở nước ngoài lâu như vậy, sao lại chọn đúng lúc này trở về?

Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt vọng khi anh ta về nước, tôi và anh ta bị phụ huynh hai bên ép buộc gặp mặt, rồi bái đường, động phòng…

Tim tôi sắp ngừng đập đến nơi rồi!

Tôi lập tức gọi điện cho anh ta.

Theo trí nhớ, đây là lần đầu tiên tôi và anh ta nói chuyện điện thoại.

Lương Kinh Mặc do dự rất lâu nhưng vẫn nghe máy.

Giọng anh ta ngoài ý muốn lại rất dễ nghe: “Ừm?”

“Sao anh lại về nước vào lúc này?” Tôi hỏi thẳng.

“Tôi tốt nghiệp rồi.”

Tôi khó chịu nói: “Tốt nghiệp là phải về nước sao?”

Lương Kinh Mặc im lặng một lúc, đột nhiên bật cười: “Phải về nước tiếp quản công ty, có vấn đề gì à?”

“……”

Với anh ta thì không có vấn đề gì, nhưng với tôi thì có vấn đề lớn!

Trong lòng tôi đầy rẫy lo lắng, lại nghe thấy giọng anh ta dịu dàng bên kia đầu dây: “Hơn nữa, chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, không phải sao?”

Theo phản xạ, tôi muốn nói: “Gặp cái gì mà gặp.”

Nhưng lời này quá nhắm thẳng vào anh ta, không thích hợp nói ra vào lúc này.

Lương Kinh Mặc có thể cảm thấy tôi không phải người vợ phù hợp, nhưng không thể nghĩ rằng tôi không muốn liên hôn.

Nếu không, ba tôi chắc chắn sẽ lột da tôi mất.

Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mở miệng: “Khi nào anh về nước?”

“Thứ bảy tuần này.”

“Được.” Tôi nhẹ giọng đáp.

Nói cách khác, tôi chỉ còn ba ngày để khiến anh ta từ bỏ.

3

Dạo này tôi quấy rối Lương Kinh Mặc hăng say hơn hẳn.

Trước kia, nếu tôi nhắn tin mà anh ta không trả lời, tôi sẽ lập tức dừng lại.

Bây giờ nếu anh ta không trả lời, tôi sẽ điên cuồng spam tin nhắn.

【Một phút anh không trả lời tôi, tôi có thể tha cho anh. Mười phút anh không trả lời tôi, tôi cũng có thể tha cho anh. Một tiếng anh không trả lời tôi, tôi vẫn có thể tha cho anh. Nhưng xin anh nhớ kỹ, tôi là mỹ nữ chứ không phải người chăn ngựa!】

【Sự lạnh lùng của anh là âm tám độ; nhưng quần thu đông của chị đây cực kỳ kiên cố.】

【Không thèm để ý đến tôi hả? Tôi lén thả một cái rắm sữa nè! (Bụp bụp bụp bụp bụp bụp) (Thối chết anh luôn) Vẫn không trả lời hả? Tôi thả thêm một cái nữa nhé! (Bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp)】

【Tôi cắn mông anh! Cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn cắn!】

Cắn đến nửa chừng, người mất tích bấy lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

Lương Kinh Mặc: 【Cắn xong chưa?】

“……”

Sao anh ta có thể bình tĩnh đến vậy chứ?!

Đến tôi còn cảm thấy mình có vấn đề về thần kinh, lẽ nào anh ta không thấy thế sao?

Tôi đang định thử dò xét thì anh ta đã gửi thêm tin nhắn.

【Không phải cố ý không trả lời em, vừa nãy tôi đi ăn với giáo sư. Một bà lão rất hài hước, có dịp sẽ giới thiệu cho em.】

“……”

Hay lắm, không những không thấy tôi có vấn đề, anh ta thậm chí còn giải thích với tôi.

Tôi ngập ngừng: 【Không cần đâu ha?】

Anh ta không ép buộc, chỉ gửi thông tin chuyến bay của mình.

【Ngày mai đến.

【Thứ bảy tuần này em có rảnh không? Tôi nghĩ chúng ta có thể gặp nhau một lần.】

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Không còn cách nào khác, tôi đành cầu cứu cô bạn thân lắm chiêu – Bùi Kỳ.

“Cậu nói xem giờ phải làm sao đây?”

Cô ấy cười gian: “Hay là thuận theo luôn đi? Tôi nghe nói Lương Kinh Mặc đẹp trai lắm đó.”

“Cậu cũng chỉ là nghe nói thôi!”

Tôi lườm cô ấy: “Tôi còn nghe nói anh ta là mọt sách đây này, mọt sách thì đẹp trai nổi chắc?”

Lương Kinh Mặc ra nước ngoài học từ cấp ba, mà ba tôi cũng không bận tâm chuyện đối tượng liên hôn có đẹp hay không, nên đến giờ tôi vẫn chưa biết anh ta trông thế nào.

Tấm ảnh duy nhất tôi moi được là ảnh chứng minh thư của anh ta hồi cấp hai.

Mặt mày thanh tú, môi đỏ răng trắng, trông như một bé trai ngoan ngoãn, đáng yêu.

Dễ thương đến mức tôi chẳng nảy sinh chút suy nghĩ nào khác.

“Thật đấy thật đấy!” Bùi Kỳ phấn khích kéo tay tôi, “Có người tận mắt nhìn thấy, đẹp trai đến mức cô ấy muốn kết hôn ngay tại chỗ!”

Tôi chán nản ngả lưng xuống sofa: “Thế thì vừa hay, để cho cô ấy luôn đi.”

Thấy tôi đã quyết tâm, cô ấy dừng lại một lúc rồi bất chợt nảy ra một ý tưởng.

Cô ấy gửi cho tôi một đoạn video quay ở quán bar.

Dưới ánh đèn mờ ảo, các chàng trai người mẫu tạo dáng quyến rũ, ánh mắt mê ly, bầu không khí đầy nhục dục và sa đọa.

Cô ấy nói: “Gửi cho Lương Kinh Mặc. Nếu anh ta phản ứng, cậu cứ nói là gửi nhầm.”

Tôi lập tức hiểu ý cô ấy.

Nếu trò lưu manh không thể dọa lui anh ta, vậy thì tôi sẽ đóng vai một tiểu thư chơi bời chính hiệu.

Một người nghiêm túc và chính trực như Lương Kinh Mặc, chắc chắn không thể chấp nhận một cô vợ như thế, đúng không?

Tôi y hệt sao chép lại đoạn video và thêm một dòng chữ:

【Aiya, đối tượng liên hôn của tôi sắp về nước rồi, phiền quá. Tranh thủ trước khi anh ta về, thả lỏng một chút đã.】

Sau khi gửi đi, tôi và Bùi Kỳ dán mắt vào màn hình.

Lương Kinh Mặc lập tức trả lời: 【?】

Tôi làm theo kế hoạch, gõ chữ: 【Xin lỗi, gửi nhầm người rồi.】

Lương Kinh Mặc: 【Vậy thì em có thể thu hồi tin nhắn.】

“……”

Tôi không dại gì thu hồi, nếu thu hồi rồi, anh ta sẽ không nhìn thấy nữa!

Tôi kiên nhẫn chờ xem phản ứng của anh ta.

Nhưng phản ứng của anh ta lại là… không có phản ứng!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Anh ta không nhắn lại một chữ nào, thậm chí không hề nhắc đến chuyện này.

Tôi vô lực quay sang nhìn Bùi Kỳ, cô ấy cũng mờ mịt nhìn lại tôi: “Hay là cứ thuận theo đi? Mình thấy anh ta cũng khá là thấu tình đạt lý đó.”

“……”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap