Lúc ấy, ta ở trên xe lừa lo sốt vó, sợ con trai bị sức mạnh tiền tài của tiền thê tẩy não.

Nào ngờ chưa đi được mấy bước, bụng ta đột nhiên co thắt một trận.

Tiền thê lập tức châm chọc:

“Thấy chưa? Loại đàn bà này chỉ biết làm trò. Chỉ có mẫu thân mới thật lòng với con!”

Ta vừa định phản bác thì cảm thấy thân dưới ẩm ướt — vỡ ối rồi!

Vương Tú Tú là người phản ứng đầu tiên:

“Mau khiêng Dao Dao lên xe thành trì!”

Tiền thê che cửa không cho lên:

“Không được! Thảm Ba Tư trong xe ta trị giá ba ngàn lượng lận!”

Chát!

Vương Tú Tú tát một cái:

“Ngươi mẹ kiếp, xe với chả thảm! Người quan trọng hay thảm quan trọng hả?!”

11

Mọi người bảy tay tám chân khiêng ta lên xe, ta đau đến toàn thân co giật.

Triệu Tín Nhi nắm chặt tay ta:

“A nương đừng sợ! Con bảo vệ người!”

Tiền thê trề môi:

“Đồ con ngốc, chờ bà ta sinh con trai rồi, ngươi sẽ thành đứa bị bỏ rơi.”

Ta cố sức giơ tay chỉ tiền thê:

“Cút… cút…”

Vương Tú Tú tiếp lời:

“Cút con mẹ ngươi đi ấy!”

“Ngươi mặt dày không biết xấu hổ, năm đó bỏ chồng bỏ con, khiến nhà họ Triệu đến bữa cơm nóng cũng không có!”

“Giờ thấy người ta nuôi con trắng trẻo bụ bẫm rồi, lại muốn về hái quả ngọt à?”

Tống Giai Giai gật đầu như giã tỏi:

“Đúng, đúng luôn!”

Tạ Anh Anh tiếp lời mạnh mẽ:

“Ngươi tự bỏ đi, giờ lại muốn cướp con người khác? Có còn biết xấu hổ không?

Triệu Tín Nhi là bóng bay, là ánh sáng của bắp rang bơ, là nhiệt lượng của cả nhà họ Triệu, ngươi dựa hơi được à?”

Tống Giai Giai lại gật đầu:

“Chuẩn, chuẩn luôn!”

Triệu Tín Nhi òa khóc:

“A nương, con sai rồi! Mấy ngày nay con đều giả bộ vui vẻ!”

Nó vừa nói vừa lôi ra cả xấp ngân phiếu.

“Con chỉ muốn vì tiền mà A nương không còn tiết kiệm khắt khe nữa, không muốn người chết, muốn người sinh thêm đệ đệ, để sau này tụi con cùng phụng dưỡng người!”

Ta mở mắt nhìn — cả một xấp ngân phiếu dày cộm.

Tên nhóc này hút máu tiền thê bao nhiêu rồi chứ!

“Hu hu hu, đúng là cảnh mẫu từ tử hiếu.”

“Nhìn thôi mà vết thâm trên người ta cũng bay sạch.”

Tiền thê còn định nói gì đó, nhưng Tín Nhi nói một câu liền im re:

“Nếu A nương xảy ra chuyện gì vì ngươi, cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi!”

Đường về phủ lắc lư chao đảo, cuối cùng cũng đến nơi.

Bà mụ sớm đã chuẩn bị nước nóng sẵn sàng.

Triệu Nguyên Tu ngu ngốc kia bất chấp mọi ngăn cản, xông thẳng vào phòng sinh, nắm chặt tay bà mụ:

“Cứu mẹ! Nhất định phải cứu mẹ trước!”

Bà mụ trố mắt:

“Mẹ con bình an thì không được à?”

Hắn thở phào, cười khờ khạo, liền sau đó hét lên một tiếng thảm thiết

Vì ta đau quá nên cắn tay hắn chảy máu đầm đìa.

Phòng sinh lúc này, phân và nước ối cùng tung bay, tiếng rên hòa cùng tiếng la…

Cuối cùng, sau một trận hỗn loạn, ta hạ sinh một tiểu cô nương trắng trẻo bụ bẫm.

Triệu Tín Nhi nhỏ giọng hứa:

“Sau này con tuyệt đối không tranh đồ ăn với muội muội đâu.”

Ta yếu ớt nhìn tiền thê:

“Ngại… ngại quá, làm bẩn xe của ngươi rồi, ta bảo lão Triệu bồi thường.”

Tiền thê nghẹn họng:

“Chỉ là một cỗ xe thôi, nhà ta còn cả trăm chiếc, không cần ngươi đền.”

Nàng ta ném ra một tờ ngân phiếu lớn:

“Cầm lấy, lấy lại bình tĩnh.”

Ta nhìn vào—hít một hơi lạnh.

Một… một vạn lượng!!

Nước mắt ta tức thì tuôn như suối:

“Tỷ tỷ à! Từ nay trở đi, chúng ta chính là tỷ muội khác cha khác mẹ rồi!”

Tiền thê để lại một bức thư rồi rời đi.

“Gửi người yêu dấu, Triển Bác, nếu khi chàng thấy bức thư này…”

Ta gãi đầu, khoan đã… Triển Bác là ai vậy trời???

12

Một năm sau, ta đang ôm bánh bao nhỏ nằm phơi nắng giữa sân.

Triệu Nguyên Tu thì hệt như chó con vẫy đuôi, ngồi bên bóc từng quả nho, từng quả đút vào miệng ta:

“Phu nhân, a…”

Vừa định há miệng, Triệu Tín Nhi từ sau giả sơn nhảy bổ ra:

“A nương, con lại kiếm được tiền rồi đây!”

Ta cười đến vỗ đùi đen đét:

“Hảo nhi tử! Tay nghề vặt lông cừu của con còn giỏi hơn cả cha con năm xưa tráo thuốc an thai!”

Triệu Nguyên Tu đỏ bừng cả mặt.

Ta bực mà đảo mắt, chắp tay niệm Phật:

“Nam mô…”

Đúng lúc này, Vương Tú Tú hớt hải xông vào:

“Mẫu thân của con à, không xong rồi! Cái ả đàn bà độc ác đó lại”

Chưa kịp nói hết, tiền thê Dương Lộ Lộ đã giẫm giày kim tuyến cao mười tấc mà vào sân:

“Đủ cả rồi sao?”

Mọi người lập tức vào trạng thái phòng thủ.

Ta thì cười híp mắt vẫy tay:

“Tỷ tỷ đến đúng lúc, mau tới xem cháu gái tỷ này.”

Tiền thê khựng lại một bước:

“Ai… ai là cháu gái ta?”

Ta ngẩng mặt đầy lý lẽ:

“Nhận lễ ra mắt một vạn lượng bạc, chẳng phải là mẹ nuôi rồi ư?”

Tiền thê giật giật khóe miệng, lôi ra viên dạ minh châu to bằng quả trứng:

“Hừ, tặng cho cháu gái ta.”

Vương Tú Tú từ trong ngực lấy ra một chiếc khóa vàng chạm trổ tinh xảo, nhẹ nhàng đeo lên cổ bánh bao nhỏ:

“Con dâu ngoan, lớn lên nhớ gả cho nhà ta làm con dâu nhé.”

Tạ Anh Anh bỗng trợn tròn mắt:

“Khóa vàng này, sao giống hệt cái ta đánh rơi trên đường vậy?!”

Thế là—trận chiến nổ ra!

Triệu Tín Nhi đang dạy Vương Kỵ Khai cách lừa tiền tiêu vặt từ mẫu thân.

Vương Tú Tú với Tạ Anh Anh thì đã giằng nhau đến rối bù tóc tai.

Tống Giai Giai ở bên vừa can ngăn vừa gào:

“Có đánh thì vào phòng tập múa đánh! Đừng làm sợ bánh bao nhỏ!”

Tiền thê tranh thủ thời cơ, móc ra hợp đồng người thừa kế đã chuẩn bị từ sớm, chộp lấy tay mũm mĩm của bánh bao nhỏ định ấn dấu vân tay:

“Cháu gái ngoan, ấn cái là sản nghiệp nhà họ Dương đều là của con nha~”

Triệu Nguyên Tu không biết đã đứng cạnh ta từ lúc nào, lặng lẽ nắm lấy tay ta.

Nắng chiều rải khắp sân, chiếc khóa vàng lấp lánh ánh sáng.

Chiếu lên đám người lớn đang huyên náo cả một góc trời.

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap