Tính từ lần gặp trước, cũng đã nửa tháng không thấy mặt hắn.
Tạ Diễn chưa từng xa ta lâu như vậy.
Ánh nến lắc lư trong phòng, ta nhịn không được lo lắng, chủ động hỏi:
“Thế nào rồi?”
Tạ Diễn khẽ cười:
“Sắp rồi.”
Thế cuộc trong triều ngày càng bất ổn, thế lực Thái hậu ngấp nghé tạo phản.
Tạ Diễn từ đêm ấy liền dưỡng thương bí mật trong viện của ta.
Nay ta đã đến tuổi cài trâm, lại là đích nữ hầu phủ, trong nhà bắt đầu rục rịch lo chuyện hôn sự.
Từ nhà quyền quý đến trạng nguyên khoa cử, bà mai đến cửa chen chúc.
Tạ Diễn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ta sợ hắn vì tức giận mà vết thương xấu đi, đành ngày ngày vỗ về dỗ dành.
Chưa kịp xử lý xong, thì Kỳ Cảnh lại được thăng chức, ngày ngày sánh vai cùng Sở Thăng Ca ra vào.
Ai có mắt đều nhìn ra tình ý trong đó.
Hôm ấy, ta vừa từ chối một mối hôn sự do phụ thân sắp xếp, vừa trở vào đã bị Tạ Diễn kéo vào lòng.
Mùi thuốc thảo dược quen thuộc vương quanh chóp mũi, hắn khàn giọng nói:
“Thẩm Oanh, ta phải đi rồi.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay, nâng mặt hắn nhìn thật lâu.
Từ lúc ta trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên Tạ Diễn nói “phải đi”.
Ta khẽ ngẩng đầu, hôn lên ấn đường hắn, chỉ để lại một câu:
“Tạ Diễn, ta đợi ngươi cưới ta.”
15
Tháng Tám năm ấy, cỏ non xanh mướt, oanh vàng ríu rít.
Chiến sự biên cương báo gấp, quân ta thất trận liên tiếp.
Còn Tạ Diễn, bặt vô âm tín.
Các cận thần trong triều đều bị phái ra trận, ta mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng thế cuộc không cho phép ta suy xét thêm.
Đêm ấy, thành Bắc bốc cháy, loạn quân nổi dậy, giết chóc cướp bóc khắp kinh thành.
Loạn quân, chẳng qua chỉ là bình phong.
Ta biết rõ: đây là âm mưu của Thái hậu liên kết Thụy vương và nhóm lão thần mưu đoạt ngôi vị.
Bọn họ cho rằng Tân Đế không danh không phận, không đủ năng lực chấp chính.
Lợi dụng thời điểm các cận thần đang ở bên ngoài, liền động binh tạo phản.
Ngoài kia loạn lạc, tiếng thét gào vang vọng.
Ta căn dặn gia tướng canh giữ chặt chính môn, đích thân dẫn thân binh thủ vệ Hầu phủ, không để lọt cả một con ruồi.
Phụ thân ta đã được đưa đến sơn trang nghỉ mát từ vài tháng trước.
Với địa vị của ông, nếu còn trong phủ, nhất định sẽ bị Thái hậu bắt ép vào cung uy hiếp các lão thần khác.
Bọn loạn quân không phải giết bừa, đối tượng đều là các tân thần ủng hộ Tân Đế.
Chiến sự chưa lan đến đây, ta vẫn bình tĩnh ra lệnh:
“Mở to mắt mà canh! Ai dám xâm phạm Hầu phủ, giết không tha!”
Rầm!
Tiếng động kinh thiên vang lên, Kỳ Cảnh dẫn quan binh phá vỡ cửa sau, vó ngựa giẫm nát đường đá thanh của Hầu phủ như muốn đạp tan cả phủ đệ.
Ta khẽ sững người, không rõ hắn làm sao xông vào được.
Kỳ Cảnh mặc phi ngư phục đẫm máu, đứng ngoài ánh lửa, từ trên cao nhìn ta lạnh lùng lên tiếng:
“Thụy vương cho mời Hầu gia tiến cung một chuyến!”
Đời trước cũng thế.
Phụ thân ta bị ép vào cung, buộc phải đứng về phe Kỳ Cảnh.
Cuối cùng Thụy vương cướp ngôi thành công, ta bị ban phong làm Quận chúa, phải xuất giá hòa thân.
Nghĩ đến đây, ta rút kiếm lao lên, giận dữ quát lớn:
“Kỳ Cảnh! Ngươi cấu kết Thụy vương tạo phản, tội đó xử thế nào?!”
Kỳ Cảnh mặt lạnh như sương, chẳng chút dao động:
“Hoàng thượng cho mời Hầu gia! Thẩm Oanh, tốt nhất nàng đừng cản đường!”
Ta bật cười, không hề nhúc nhích:
“Hoàng thượng? Thụy vương ngu dốt bất tài, ngươi sống lại một đời còn chưa tỉnh ngộ? Vẫn cố chấp như vậy sao?!”
Kỳ Cảnh nhìn ta rất sâu, khẽ cười:
“Nếu có thể cưới được nàng, thì tất cả đều đáng.”
Khoảnh khắc đó, ta chỉ thấy, Kỳ Cảnh điên rồi.
16
Ta rút ra thanh kiếm mà Tạ Diễn từng tặng, quyết tử không lui.
“Kỳ Cảnh, cho dù có chết, ta cũng không lấy ngươi!”
Câu “tự lượng sức” trong miệng Kỳ Cảnh còn chưa kịp nói xong, một đạo kiếm quang phá không xé gió.
Hắn vội rút đao chém gãy trường kiếm, quay đầu liền gầm lên:
“Tạ Diễn!!”
Không, bây giờ phải gọi là Điện hạ Diễm Vương.
Con trai ruột của đương kim Thánh thượng, Huyền Diễn.
Lúc này hắn mặc chiến giáp đen, áo choàng tung bay giữa ánh lửa chiến trận, cưỡi ngựa ngạo nghễ.
Tạ Diễn kéo dây cương, mắt nhìn thẳng vào Kỳ Cảnh mà cười lạnh, nhướng mày rút đao:
Kỳ đại nhân, đến đây đấu một trận!”
Chiến mã gào thét, đao kiếm giao nhau, tia lửa văng ra loang loáng.
Trái tim ta cũng treo lơ lửng theo tiếng binh khí chạm nhau.
Cùng Tạ Diễn trở về, là những võ tướng tân thần từng bị báo tử ngoài chiến trường.
Ta chợt hiểu ra.
Chiến sự biên cương liên tục thua trận, chỉ là kế nghi binh!
Tất cả đều để dụ đám hồ ly trong triều lộ mặt!
Chưa đầy nửa canh giờ, cục diện trong hoàng thành đã hoàn toàn đảo ngược.
Loạn quân vốn bị Thái hậu mê hoặc, bắt đầu trở cờ đầu hàng.
Thế lực Thái hậu tan rã!
Tạ Diễn và Kỳ Cảnh tử chiến một trận, kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong khoảnh khắc ánh đao bóng kiếm, Tạ Diễn phát hiện sơ hở, liên tiếp phản kích khiến Kỳ Cảnh bại lui.
Chỉ thấy Tạ Diễn vung ngang đao, Kỳ Cảnh tuột binh khí, lưỡi đao kề cổ.
Kỳ Cảnh sững lại, khẽ cười:
“Ta thua rồi.”
Đúng lúc ấy, phụ thân cùng các đại thần tới nơi, thấy ta thì nước mắt trào ra:
“Oanh nhi!”
Ta giật mình, lập tức bị thân binh của phụ thân vây chặt.
Ông kiểm tra kỹ càng khắp người ta mới thở phào:
“Con a, dọa chết phụ thân rồi! Nhị muội con đâu?”
Ta còn chưa kịp nói, thân binh từ viện bên áp giải Sở Thăng Ca ra ngoài, đúng nơi mà Kỳ Cảnh đã phá cửa tiến vào.
Kỳ Cảnh bị trói gô, Tạ Diễn chuẩn bị dẫn hắn tiến cung, còn phải giải cứu Thánh thượng.
Trong lúc ngắn ngủi đó, hai ta chẳng nói được lời nào.
Trước khi đi, Tạ Diễn ngoái đầu lại nhìn ta.
Ta mỉm cười gật đầu, cố nén nước mắt, mấp máy môi không phát ra tiếng:
“Phải cẩn thận.”
Phụ thân lúc này chợt chỉ vào bóng lưng hắn, nghi hoặc:
“Không phải hắn là…”
Ta lập tức ngắt lời:
“Đó chẳng phải là Điện hạ mới phong, Diễm Vương sao?”
Phụ thân bật cười, không hỏi nữa.
Sau một đêm mưa máu gió tanh, đám loạn thần bị tiêu diệt, đảng Thái hậu sa lưới.
Điều tra kỹ càng, người mở cửa cho Kỳ Cảnh, chính là Sở Thăng Ca.
Phụ thân giận đến mức suýt ngất, chỉ vào nàng ta hồi lâu mà không nói nổi lời.
May mà việc này chỉ có người nhà biết.
Thụy Vương cuối cùng bị chém đầu, còn Kỳ Cảnh lại bất ngờ đổi phe giữa trận, tự xưng bị lừa gạt, cùng Tạ Diễn cứu giá.
Thánh thượng nể tình, không truy cứu, nhưng lòng đã nguội lạnh, chỉ cho hắn chức quan nhàn rỗi.
Mọi chuyện kết thúc.
Người thiếu niên của ta, cuối cùng khoác chiến bào rực rỡ, cưỡi ngựa đến đón ta.
Trời quang mây tạnh, hoa nở ngập tràn, một đời phong cảnh, một đời phu thê.
CHƯƠNG 7: https://ngontinh.blog/ky-chu-xin-doi-muc-tieu/chuong-7-ky-chu-xin-doi-muc-tieu/