01
“Sau này khi lớn lên, Cẩm Tán muốn làm gì?”
Mẫu thân ta dịu dàng nhìn ta.
Ngoại tổ phụ cao lớn uy nghiêm đứng sau mẫu thân, ánh mắt nhìn ta đầy yêu thương.
Mắt ta đột nhiên đỏ hoe.
Mẫu thân vẫn còn ở đây, ngoại tổ phụ vẫn còn ở đây.
Đ,ầu của ngoại tổ phụ và mẫu thân vẫn chưa bị phụ thân ta treo lên tường thành.
Đây là tiệc sinh nhật mười tuổi của ta.
Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Hồi đó ta đã trả lời thế nào nhỉ?
Ta được ngoại tổ phụ yêu chiều, dẫn đi buôn bán khắp nơi.
Ta theo các tiêu sư học cưỡi ngựa và võ thuật, tâm tư đơn thuần lại ăn nói bừa bãi.
Ta tự hào nói: “Cẩm Tán muốn làm nữ hiệp, du ngoạn khắp nơi.”
Mẫu thân ta bị ta chọc cười, nhưng không phản bác.
Mẫu thân nói: “Vậy nếu Cẩm Tán gặp phải kẻ cướp thì sao?”
Ta ngẩng đầu lên nói: “Cẩm Tán sẽ thuê tiêu sư.”
Mẫu thân nói: “Vậy mẫu thân sẽ cung cấp tiền bạc cho Cẩm Tán để du ngoạn khắp nơi.”
“Cẩm Tán phải nhớ mang đặc sản các nơi về cho mẫu thân nhé.”
Ta gật đầu liên tục.
Ngoại tổ phụ cũng tán thưởng nhìn ta.
Vì ta và người có tính cách rất giống nhau, đều là những người dám xông pha.
Chỉ có phụ thân ta nhíu mày chặt, như thể có thể kẹp ch,et ruồi.
Chỉ là bây giờ phụ thân chỉ là một tiểu quan thất phẩm.
Giao thiệp với người khác còn cần đến mối quan hệ và tài sản của ngoại tổ phụ.
Phụ thân ta cố nhịn không nói gì.
Ngoại tổ phụ vừa đi khỏi, phụ thân ta liền mắng ta: “Con gái, không được suốt ngày ra ngoài chạy lung tung.”
“Con cũng lớn rồi, sau này không được theo ngoại tổ phụ chạy lung tung, ở nhà học những thứ mà nữ nhi nên học.”
“Chẳng mấy chốc sẽ phải lấy chồng, đừng làm mất mặt nhà họ Lâm của chúng ta.”
Từ nhỏ, phụ thân ta luôn nghiêm khắc, ta có phần sợ ông.
Ta trốn sau lưng mẫu thân.
Mẫu thân thương ta, che chở ta nói: “Cẩm Tán muốn làm gì thì cứ làm đó.”
“Ta đã không thể ngao du thiên hạ, trở thành thê tử của chàng, con gái chúng ta ít nhất có thể hoàn thành giấc mơ của ta.”
Ánh mắt phụ thân ta thoáng qua vài phần không kiên nhẫn, sau đó lại kìm nén xuống.
Phụ thân ta uất ức nhìn mẫu thân nói: “Nàng hối hận không, Ngọc nương, nàng hối hận đã lấy ta không?”
Mẫu thân ta yêu nhất sự nho nhã ôn hòa của phụ thân, cũng không thể nhìn phụ thân ta uất ức.
Bà nói: “Ta không hối hận, ta chỉ hy vọng Cẩm Tán có thể làm những điều mình thích.”
Phụ thân ta tự trách nói: “Nhưng ta thấy có lỗi với nàng, đến giờ ta vẫn chỉ là một tiểu quan thất phẩm.”
“Bổng lộc của ta không cao, còn phải dựa vào của hồi môn của nàng mà bổ sung.”
Mẫu thân ta cười sảng khoái: “Lấy chồng theo chồng, của ta không phải của chàng sao?”
Mẫu thân ta không biết, phụ thân ta sẽ chiếm đoạt tất cả của bà, rồi bỏ rơi bà, hại ch,et bà.
Phụ thân ta dùng cách này để giữ chặt mẫu thân ta.
Hồi đó ta còn nhỏ, tưởng rằng phụ mẫu hòa thuận, tôn kính lẫn nhau.
Sau này nghĩ lại, mới nhận ra phụ thân ta chỉ nói miệng, mẫu thân ta đã phải trả giá tất cả.
02
Lần này, ta không nói ra câu trả lời của kiếp trước.
Ta ngây thơ ngẩng đầu lên nói với mẫu thân: “Cẩm Tán muốn làm một hiền thê tốt, sinh con cho phu quân, tề gia giáo tử.”
Mẫu thân và ngoại tổ phụ sắc mặt đều không tốt.
Mẫu thân nói: “Con còn nhỏ lắm.”
Mẫu thân yêu thương ta nhất, bà hy vọng ta sống tự tại, thoải mái.
Bà từng nói, ta có cưới hay không cũng được.
Ta nghiêm túc nói: “Cẩm Tán không nhỏ nữa, vài năm nữa, Cẩm Tán có thể lấy chồng rồi.”
Ngoại tổ phụ nói: “Cẩm Tán không phải đã nói với ngoại công muốn trở thành nữ hiệp giang hồ sao?”
Ta nói: “Nhưng mẫu thân là thê tử của phụ thân, Cẩm Tán muốn học theo mẫu thân.”
Phụ thân ta đứng phía sau đám đông mỉm cười vuốt râu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ta.
Phụ thân à, ngươi chỉ có thể cười lúc này thôi, sau này ta sẽ khiến ngươi khóc cũng khóc không nổi.
Mẫu thân ta dường như chịu một chút tổn thương, gượng cười.
Chẳng mấy ngày sau, mẫu thân bắt đầu quay lại quản lý tiệm vải và tiệm rượu trước đây của mình.
Trước khi thành hôn, mẫu thân là một nữ cường nhân.
Sau khi thành hôn, vì phụ thân không thích nữ nhân xuất đầu lộ diện, mẫu thân đã giao sản nghiệp mà ngoại tổ phụ tặng cho người khác quản lý.
Sau đó lại mang thai sinh con, mẫu thân không ra ngoài làm việc nữa.
Mẫu thân tuy yêu phụ thân, nhưng bà biết yêu quá mức không phải là chuyện tốt.
Mẫu thân không muốn ta cả đời chỉ làm thê tử của người khác.
Phụ thân ban ngày đi làm, ban đêm giao thiệp, thời gian rảnh ít ỏi dành cho người thiếp ở ngoại ô kinh thành.
Ông ấy ngoài việc đòi tiền thì chẳng quan tâm đến ta và mẫu thân.
Vì vậy, ông cũng không nhận ra người thê tử nghe lời đã bắt đầu quản lý sản nghiệp trở lại.
Mẫu thân dẫn ta cùng quản lý sản nghiệp, còn dạy ta cách quản lý cửa hàng.
Mẫu thân nói với ta: “Thực ra nữ nhân không chỉ có một con đường là gả chồng, có rất nhiều con đường khác.”
“Ta chỉ tình cờ gặp phụ thân con, ta chọn làm hiền thê phía sau ông ấy.”
“Nhưng không phải nữ nhân nào cũng gặp được nam nhân đáng để gửi gắm, vì vậy phải có bản lĩnh để an thân lập mệnh.”
Nhưng mẫu thân à, phụ thân không phải là người đáng để gửi gắm, ta sẽ chứng minh điều đó cho người thấy.
Vào một ngày xuân trời nắng đẹp, ta năn nỉ mẫu thân dẫn ta đi cưỡi ngựa ở ngoại ô kinh thành.
Ta vừa lên ngựa liền phi thẳng một mạch.
Mẫu thân sợ ta gặp chuyện, cưỡi ngựa theo sau ta.
Đến một ngọn đồi, ta xuống ngựa nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, phong cảnh ở đây thật đẹp.”
Mẫu thân cũng xuống ngựa cùng ta ngắm cảnh.
Mẫu thân nhìn một hồi, chú ý đến một ngôi nhà gần đó.
Mẫu thân nhận xét: “Ngôi nhà này xây dựng thật bề thế.”
Làm sao mà không bề thế được, phụ thân dùng tiền của người để xây mà.
Một nam một nữ dẫn theo một bé trai xuất hiện trong sân.
Mẫu thân trợn to mắt.
Phụ thân ngày ngày bận công vụ lại xuất hiện ở ngôi nhà ngoại ô kinh thành.
Nữ nhân áo hồng tay cầm một con diều.
Bé trai trong sân thả diều.
Phụ thân cổ hủ lại đang giúp bé thả diều.
Hồi nhỏ phụ thân chưa từng chơi với ta.
Mẫu thân còn thay phụ thân giải thích: “Phụ thân con yêu con, chỉ là ông ấy vụng về, không biết biểu đạt.”
Nhưng nếu thực sự yêu ta, ta không thể không cảm nhận được.
Bé trai chạy quá nhanh, ngã nhào, phụ thân liền ôm bé dậy.
Người phụ nữ chạy đến dường như trách móc.
Phụ thân mỉm cười với nữ tử đó, ôm vai bà ta như đang dỗ dành.
Một gia đình thật hòa hợp.
03
Ta lo lắng nhìn mẫu thân.
Mẫu thân nhìn chằm chằm phía trước, bất động.
Ta căng thẳng gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Mẫu thân như bừng tỉnh, nhìn ta nói: “Cẩm Tán, Cẩm Tán, mẫu thân không sao.”
Mẫu thân cúi xuống, ôm lấy ta nói: “Cẩm Tán, mẫu thân dạy con, gặp kẻ bạc tình thì phải làm thế nào.”
“Phụ nữ yêu đàn ông, có thể vì hắn mà hy sinh, nhưng những thứ đã hy sinh đều có thể lấy lại.”
Mẫu thân ôm ta dừng lại một chút.
Ta không biết bà có khóc hay không, nhưng khi cưỡi ngựa trở về, gương mặt bà không biểu lộ cảm xúc gì.
Về đến nhà, việc đầu tiên mẫu thân làm là chuyển giao giấy tờ nhà đất cho ngoại tổ phụ qua người chứng nhận.
Mẫu thân và ngoại tổ phụ nói chuyện rất lâu.
Ngoại tổ phụ tìm người đến mang hết của hồi môn của mẫu thân đi.
Buổi tối khi phụ thân trở về, mẫu thân lúc nào cũng sạch sẽ nay tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe.
Sắc mặt phụ thân có chút lo lắng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông đã sắp xếp ngoại thất ở ngoại ô kinh thành để tránh tai mắt của ngoại tổ phụ.
Vả lại, mẫu thân vốn dĩ rất mạnh mẽ, ông nghĩ nếu bà phát hiện ra, chắc chắn sẽ làm to chuyện.
Phụ thân nhanh chóng phát hiện những bảo vật quý giá trong thư phòng của ông đều biến mất.
Ông vừa định hỏi mẫu thân những thứ đó đâu rồi, mẫu thân liền nói: “Lão gia, phụ thân ta, phụ thân ta gặp chuyện rồi.”
“Kho bạc của phụ thân ta ở Sơn Tây bị cướp, bây giờ cần tiền.”
“Những thứ trong nhà ta đã bán hết rồi.”
“Nếu không trả tiền, phụ thân ta sẽ gặp rắc rối với quan phủ.”
“Lão gia, chàng nói phải làm sao đây?”
Sắc mặt phụ thân xanh xám, trách mẫu thân: “Nàng có biết của hồi môn của nàng là tài sản của nhà họ Lâm không?”
“Sao nàng có thể không hỏi ý ta mà đưa cho phụ thân nàng!”
“Ngọc nương, nàng thật quá không biết điều!”
Của hồi môn của mẫu thân đã sớm dùng hết khi phụ thân lo lót để giữ lại chức quan trong kinh thành.
Phụ thân tuy là tiến sĩ, nhưng chỉ đứng cuối bảng tam giáp, vốn dĩ sẽ bị phái ra ngoài.
Nếu không có đủ tiền bạc, không thể nào trở thành quan trong kinh thành.
Những thứ trong nhà, bao gồm cả xe ngựa, nhà cửa, đều là do ngoại tổ phụ đưa tiền cho mẫu thân sau khi thành hôn để mua sắm.
Mẫu thân nhẹ nhàng khóc, khẽ nói: “Lão gia, ta không muốn làm liên lụy đến chàng, chi bằng chúng ta hòa ly đi.”
Ánh mắt phụ thân lóe lên, dường như đang suy tính điều gì đó.
Phụ thân dịu giọng nói: “Nhạc phụ nền móng vững chắc, ta tin rằng ông ấy có thể vượt qua khó khăn.”
“Bây giờ ta hòa ly với nàng, người khác sẽ nhìn ta thế nào?”
“Hơn nữa ta và nàng có tình, nàng cũng có tình với ta.”
“Chúng ta còn có Cẩm Tán là con gái.”
“Xin lỗi Ngọc nương, vừa rồi ta quá nóng vội.”
Nếu mẫu thân không biết phụ thân có ngoại thất và đã có con trai, e rằng bà lại sẽ bị tình cảm che mờ lý trí.
Mẫu thân dường như rất cảm động nói: “Phu quân—”
Phụ thân nói ông còn công vụ phải xử lý, bảo mẫu thân đi nghỉ trước.
Khoảnh khắc mẫu thân bước ra khỏi thư phòng, ánh mắt bà như phủ một tầng băng giá.
04
Sáng hôm sau, khi phụ thân ra cửa, ông phát hiện xe ngựa đã không còn.
Với một quan chức cấp thấp như phụ thân, bổng lộc rất ít ỏi, phần lớn đều phải đi bộ đến công sở.