CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/khong-lam-chi-gai-tot-nua/chuong-1-khong-lam-chi-gai-tot-nua/

Em họ khinh khỉnh nói:

“Chị họ, chị thôi đi. Chị nghĩ xài tiền của anh Thiên Trí thì chị là đại gia khởi nghiệp thật à?”

Tôi cười lạnh:

“Vậy sao?”

Cả sảnh chợt lặng như tờ, chỉ nghe thấy ở góc phòng vang lên tiếng Khúc Mạn Mạn tức đến vỡ tim.

“Chuyện gì vậy? Sao thẻ tôi lại bị khóa rồi? Ý anh là sao hả?”

“Trần Thiên Trí, tôi nói cho anh biết, tôi chịu xài tiền của anh là đang cho anh cơ hội đấy! Anh mà không biết điều, ba tôi có coi trọng anh không?”

Cô ta vừa dập máy, điện thoại tôi liền vang lên.

“Chị có ý gì vậy? Sao chị lại khóa thẻ phụ của em?”

“Em cảnh cáo chị, mau chuyển ba chục triệu cho em, không thì em mách ba má, cho chị ăn đủ đấy!”

Chừng đó năm rồi, Trần Thiên Trí đúng là chẳng khôn lên được tí nào.

Ngay cả cách uy hiếp tôi cũng chẳng thèm đổi.

Tôi chỉ nói đúng một câu:

“Không có tiền, không cho.”

Đầu dây bên kia gào lên đầy chói tai:

“Chị dám cãi à? Dựa vào đâu chị không cho tôi tiền? Mau đưa tiền đây cho tôi!”

Tôi khó hiểu hỏi lại:

“Tôi dựa vào đâu á? Tôi là ba mẹ cậu à? Hay cậu là người tàn tật mất tay mất chân? Muốn tiền thì tự đi mà kiếm!”

Từ ngày tôi bắt đầu kiếm ra tiền, Trần Thiên Trí đã dựa vào sự nuông chiều của cha mẹ mà nghiễm nhiên trở thành một con ký sinh trùng.

Hồi tôi vừa tốt nghiệp, lương tháng được 12.000, thì Thiên Trí có thể tiêu hết 11.000.

Nhiều lần tôi định hủy liên kết thẻ phụ, nhưng lần nào cũng bị ba mẹ chửi như tát nước vào mặt.

“Nếu con dám cắt nguồn sống của em trai, thì cắt luôn quan hệ với tụi tao trước đi!”

Sau này khi tôi tự kinh doanh phát tài, hắn lại càng danh chính ngôn thuận làm cậu ấm con nhà giàu, ăn chơi lêu lổng cả ngày.

Mua siêu xe, biệt thự, nói mua là mua, tiêu tiền như nước.

Nhưng trong miệng ba mẹ tôi, số tiền đó đều là do Trần Thiên Trí tự tay gây dựng.

Họ hàng ai nấy đều ganh tỵ vì họ có một đứa con trai giỏi giang.

Sự hào phóng của tôi không đổi lại được chút tình thân nào, những gì tôi bỏ ra đều bị xem là lẽ đương nhiên.

Trần Thiên Trí dường như không ngờ tôi lại cứng rắn đến vậy, hắn sững người một lúc rồi tức giận quát lên:

“Trần Tân Nguyệt! Chị giỏi lắm! Tôi sẽ nói với ba mẹ! Chị chờ bị cắt đứt quan hệ đi!”

“Vậy à? Có cần tôi liên hệ luôn tòa án không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hắn chửi mắng đầy tức tối.

Tôi dứt khoát cúp máy.

Họ hàng đứng chờ mãi không thấy Khúc Mạn Mạn quẹt thẻ, bắt đầu lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ thật sự không có nổi hai triệu?”

“Vậy mà cũng tự xưng là thiên kim hào môn!”

Mẹ tôi kéo tôi sang một bên.

“Tân Nguyệt, chuyện gì đây? Sao con lại khóa thẻ của em con?”

“Mau mở thẻ lại đi, em dâu con còn phải mua xe, đừng để người ta mất mặt trước công chúng.”

“Cô ta không phải thiên kim nhà giàu sao? Sao phải dùng tiền của con để mua xe?”

Giọng mẹ tôi lập tức đổi sắc:

“Con nói cái gì vậy? Dâu nhà mình là thiên kim, thì Tiểu Trí càng không thể thua kém chứ? Không thì mặt mũi nó để đâu? Không lẽ đến cái siêu xe cũng không tặng nổi, cha vợ người ta nhìn vào sẽ nghĩ gì?”

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Tôi vẫn chỉ nói một câu:

“Không có tiền.”

Mẹ tôi giận đến mức chỉ tay vào mặt tôi chửi ầm lên:

“Có phải con làm ăn phá sản hết rồi không? Mẹ đã bảo con rồi, con gái thì đầu óc ngắn, không làm được chuyện lớn. Mẹ kêu con sớm giao công ty cho em trai, con cứ không nghe! Bây giờ phá sản rồi chứ gì? Con định để em con sống sao đây?”

“Thì sống thế nào mặc kệ nó. Ăn không ngồi rồi bao nhiêu năm rồi, không thể tự kiếm tiền à?”

Mẹ tôi giơ tay định tát tôi, nhưng bị tôi chụp lấy cổ tay.

Tôi nhìn bà, từng chữ rành mạch:

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cho nó một xu. Các người cũng thế.”

Mẹ tôi run lên vì tức:

“Mày, mày là đồ con bất hiếu! Tao không có đứa con gái như mày!”

Tôi cười lạnh, lấy từ túi ra bản “từ bỏ quan hệ mẹ con”.

“Đừng chỉ nói miệng. Ký tên vào đi.”

Mẹ tôi cầm bút ký cái rẹt không chút do dự, giống như tin chắc rằng tôi sẽ hối hận.

“Đến lúc mày van xin tao quay lại, tao sẽ không nhận mày nữa đâu!”

“Ai thèm…”

Tôi thở phào, xoay người rời đi, mặc cho mẹ tôi đứng sau lưng mắng nhiếc chửi rủa.

Ngược lại, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi là người từng chết một lần rồi.

Cái gọi là “ân nuôi dưỡng”, kiếp trước tôi đã trả hết, tôi không còn nợ gì họ nữa.

7

Nhân viên bán hàng cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Thưa cô, nếu cô không thể trả tiền đặt cọc, xin mời rời khỏi cửa hàng.”

Tôi tiến tới châm chọc:

“Sao thế Mạn Mạn? Vẫn chưa gom đủ tiền hả?”

“Không được thì bán túi đi, bù qua chút cũng được mà?”

Tôi liếc nhìn chiếc túi Hermès trong tay cô ta, làm ra vẻ ngạc nhiên:

“Nhưng tôi thấy cái túi Birkin này hình như có chỗ không đúng lắm nha.”

“Cô từng sờ túi Hermès chưa mà đòi nhận xét?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap