CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/khong-lam-bao-mau-mien-phi/chuong-1-khong-lam-bao-mau-mien-phi/
Hai năm qua, bố mẹ giúp tôi chăm con, tôi khá nhàn nhã, thỉnh thoảng nhận vài công việc tự do.
Sau khi ly hôn, tôi cũng nghỉ việc.
Rảnh rỗi, tôi làm việc online, cuộc sống nhẹ nhàng dễ chịu.
Tôi không ngờ, Trần Trạch lại dám mặt dày tìm đến.
Hôm đó là sinh nhật hai tuổi của Lương Dĩ An.
Bố mẹ tôi mời người thân đến khách sạn ăn mừng.
Ngay trước cửa, bé An loạng choạng chạy về phía ông ngoại, tôi theo sát bảo vệ thằng bé.
Vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa kính, Trần Trạch.
Hai năm không gặp, anh ta gầy sọp, cả người phảng phất vẻ tiều tụy khắc khổ.
Gương mặt hóp lại, hốc mắt trũng sâu như thể đã đói nhiều ngày.
Lúc đầu tôi còn ngỡ không nhận ra, đến khi định thần lại, tôi liền quay người bước đi.
Nhưng Trần Trạch đã tiến vào.
Thấy Dĩ An, anh ta ánh lên một tia dịu dàng, dang tay định bế.
Bố tôi lập tức ôm cháu bước đi.
Trên mặt Trần Trạch hiện rõ vẻ ngượng ngùng. Anh nhìn tôi:
“Lương Tâm.”
Tôi gật đầu: “Anh ra tù lúc nào?”
“Vài ngày trước. Anh phải hỏi han khắp nơi mới biết em đưa con về quê. Anh chỉ muốn đến nhìn con một chút.”
Dù sao cũng là cha đứa bé, muốn thăm con cũng không có gì sai,
Nhưng tôi không muốn để anh ta có quá nhiều tiếp xúc với con.
“Anh thấy rồi đấy, vậy đi đi. Tôi không muốn con tôi biết cha nó từng vào tù.”
“Trong mắt An An, cha nó là anh hùng!”
Nghe tôi nói vậy, mắt Trần Trạch đỏ hoe:
“Anh thật sự sai lầm đến thế sao?”
Tôi không trả lời, im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Trần Trạch lại tưởng vẫn còn hy vọng:
“Những năm qua, em sống tốt chứ?
Anh ngồi tù mà cứ nghĩ mãi: điều gì khiến em bỏ rơi anh?
Về sau anh hiểu rồi, là anh làm tổn thương em.”
“Lương Tâm, anh thừa nhận, anh đã đi sai đường, không để ý đến cảm nhận của em, thậm chí còn tính toán em. Anh đúng là đồ tồi!”
Khi anh ta nói những lời ấy, tôi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây mộc lan trắng ngoài đó đã nở hoa, những cánh hoa trắng muốt lắc lư theo gió, khiến tôi chợt nhớ lại thời điểm còn đang yêu.
Khi đó Trần Trạch theo đuổi tôi bằng mọi cách, mỗi ngày đều tặng hoa, tặng quà bất ngờ, khiến cả văn phòng phải ghen tị.
Những bó hoa được gửi tới, tôi chia cho đồng nghiệp, cả đồ ăn cũng mang ra chia phần. Đồng nghiệp trêu tôi:
“Lương Tâm, cậu yêu đương mà tụi tớ cũng được thơm lây đấy!”
“Người yêu nhà cậu lãng mạn quá, đúng là cưng chiều cậu lên tận trời xanh!”
Khi ấy, Trần Trạch đi đâu cũng nhớ đến tôi, hận không thể dính lấy tôi không rời.
Lúc cầu hôn, anh ta nhờ không biết bao nhiêu bạn bè lên kế hoạch, chuẩn bị trước tận nửa năm.
Hôm đó, sau khi xem phim xong, tôi vừa ra khỏi rạp thì từng người qua đường tiến đến tặng hoa hồng.
Ai cũng cầm một cành hồng, tổng cộng chín trăm chín mươi chín đóa, đến mức tôi ôm không xuể thì Trần Trạch mới xuất hiện.
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, vừa mở lời đã khóc đến không thành tiếng. Tôi bịt miệng, nước mắt trào ra, gật đầu đồng ý, hai người ôm nhau khóc như mưa.
Khi đó, tôi tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Đám cưới được tổ chức vô cùng long trọng, bạn bè họ hàng đều trầm trồ. Vì lấy chồng xa, Trần Trạch đã thuê xe đưa cả nhà tôi đến.
Ai cũng khen tôi lấy được người tốt.
Tôi cũng từng nghĩ vậy, chính Trần Trạch đã cho tôi dũng khí để rời xa quê nhà, không chút do dự mà ở lại thành phố này.
Mà mới đó thôi, mọi thứ đã thay đổi rồi.
Từ lúc mọi chuyện vỡ lở đến giờ, tôi vẫn còn chìm trong oán hận.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Trạch lần nữa, cảm giác hận ấy bỗng dưng tan biến.
Tôi không còn hận nữa, vì tôi muốn sống tiếp, mà cuộc sống của tôi, không còn liên quan gì đến Trần Trạch.
Lúc này, Trần Trạch vẫn đang ăn năn hối lỗi, trông có vẻ rất chân thành.
Tôi khẽ gật đầu: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh.”
Mắt Trần Trạch sáng lên: “Vậy… em tha thứ cho anh rồi?”
Tôi không trả lời trực tiếp, chỉ điềm đạm nói:
“Hôm nay là sinh nhật hai tuổi của An An, tôi khá bận.”
“Nói ngắn gọn thôi, tôi không trách anh, nhưng muốn tôi trở lại như xưa, không thể nào.”
“Trần Trạch, khỏi cần hối lỗi. Làm sai là làm sai, trên đời này không có thuốc hối hận.”
Nghe vậy, Trần Trạch cười khổ:
“Anh biết, dù nói gì em cũng không tin, nhưng anh thực sự muốn sửa sai, muốn cho anh, và cả mẹ con em, một cơ hội, để chúng ta có thể đoàn tụ.”
Nghe mà phát ghê.
Tôi lắc đầu.
Hai năm trước khi rời đi, tôi đã trả cho thám tử tư 300 triệu.
Giờ Trần Trạch lại xuất hiện, tôi lập tức nhắn tin hỏi tình hình.
Chẳng bao lâu sau, thám tử gửi vài tấm ảnh qua WeChat.
Tôi nhìn xong cười lạnh:
“Trần Trạch, sau khi ra tù, anh đã đi tìm Dư Oánh Oánh đúng không?”
“Hồi đó anh bị tôi kiện tội trọng hôn, tôi khởi kiện ly hôn, đồng thời kiện luôn Dư Oánh Oánh yêu cầu trả lại tài sản chung.”
“Cô ta tiêu xài tiền của anh như nước, nhưng lại không ngờ tôi kiện một phát khiến cô ta phải trả lại.”
“Không có tiền, cô ta bán con, rồi trộm tiền của bố mẹ anh để bồi thường cho tôi.”
“Anh vẫn nhớ mãi cô ta, ra tù là đi tìm ngay. Không tìm thấy mới quay sang tìm tôi, đúng không?”