CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/khong-con-tinh-thuong/chuong-1-khong-con-tinh-thuong/

Tôi từng nghĩ đến việc làm giám định ADN, thậm chí đã âm thầm tra cứu thử.

Nhưng một lần giám định tốn tận hai ngàn tệ,  tôi hoàn toàn không đủ khả năng chi trả.

Nếu muốn làm, ít nhất cũng phải đợi đến khi thi đại học xong.

Dù vậy, tôi đã âm thầm hạ quyết tâm: Dù ai là mẹ ruột của tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.

Lúc này chị họ đã quay lại đi học, nhưng trông gầy gò tiều tụy hơn hẳn.

Tôi cũng chẳng có tâm trí để quan tâm, vì kỳ thi cuối kỳ đã gần kề.

Trước kỳ thi, chị họ bất ngờ tìm đến tôi, muốn tôi giúp chị ấy bỏ trốn cùng bạn trai.

Sau khi tôi từ chối, chị ấy vẫn bỏ trốn thật.

Dì tôi khóc đến mức gào lạc cả giọng, dượng thì vội vã báo cảnh sát, còn mẹ tôi thì nổi trận lôi đình đòi đánh tôi.

“Mày sao không trông chừng chị họ mày? Nếu nó bị người ta lừa thì sao hả!”

Mẹ tôi sốt ruột đến mức bỏ dở luôn cả đầu tóc đang uốn dở.

Tôi thì chỉ dán mắt vào sách vở, mặt không cảm xúc.

Liên quan gì đến tôi chứ?

Cuối cùng chị họ cũng được tìm về, nhưng từ đó sa sút tinh thần, trở thành học sinh kém nhất lớp.

Còn tôi thì ngày càng kiên cường, vững vàng ở vị trí đầu bảng.

Mẹ tôi vẫn coi thường tôi. Dù tôi học giỏi, bà cũng chỉ lườm một cái rồi buông lời mỉa mai:

“Học thuộc như cái máy thì được gì.”

Trong khi đó, chị họ vì chống đối người nhà mà chọn một con đường khác,  nổi loạn hoàn toàn: trang điểm đậm, hút thuốc, y như một cô gái hư.

Nhưng mẹ tôi vẫn tự an ủi mình:

“An An thông minh lắm, có chơi vài năm thì cũng bắt kịp thôi. Mày thì có cố đến mấy cũng chẳng bằng người ta.”

Những lời châm chọc đó khiến tôi càng nỗ lực học hành.

Dù tôi ngu dốt, nhưng tôi có thể dùng chăm chỉ để bù đắp.

Thời khắc quyết định cuối cùng cũng đến,  để tránh bị mẹ phá hoại một lần nữa, tôi chọn ở lại ký túc xá.

Hầu hết bạn học đều đã về nhà, tôi một mình nằm trong phòng tối om, mãi không thể ngủ được.

Nói không lo lắng là nói dối,  nhưng đây là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận.

May mắn là kỳ thi đại học cũng nhanh chóng kết thúc.

Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa, tôi vẫn đang lau bàn trong một nhà hàng.

Tấm giấy nặng trĩu ấy như một phần thưởng cho hành trình vượt ải của tôi.

Mũi tôi cay cay. Các chị đồng nghiệp xúm lại chúc mừng, ông chủ còn thưởng cho tôi một ngàn tệ, chụp ảnh tôi treo ở sảnh lớn làm gương điển hình.

Nhà trường cũng đánh trống khua chiêng, cài hoa đỏ lên ngực tôi, còn trao tận tay học bổng hai vạn tệ.

Việc đầu tiên sau khi nhận được học bổng là tôi đi làm giám định ADN.

Hai bản,  một bản tôi với mẹ, một bản tôi với dì.

Nhưng kết quả lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Đúng lúc đó, chị họ mời tôi đến tiệc mừng thi đậu đại học của chị.

Dù chỉ đậu được một trường cao đẳng dân lập, nhưng dì và dượng không chê bai gì, vẫn tổ chức ăn uống linh đình.

Chị họ đến trước mặt tôi khoe khoang:

“Vào được Thanh Hoa thì đã sao? Mẹ mày vẫn không thương mày. Khác với ba mẹ tao,  dù tao học dở thế nào, họ vẫn cưng chiều tao.”

Tôi mỉm cười thoải mái nói:

“Vậy thì chúc mừng chị đậu cao đẳng nhé. Hy vọng cả đời chị được bố mẹ cưng chiều như bây giờ.”

Sắc mặt chị họ có phần khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Mẹ tôi đến muộn, trong tay lại cầm một chùm chìa khóa xe còn mới tinh.

Bà vui mừng đưa cho chị họ:

“Con ngoan, đây là quà nhập học dì cả tặng con đó, sau này nhớ đừng quên dì nhé!”

Chị họ càng thêm đắc ý, ưỡn ngực nhìn tôi đầy khiêu khích.

Mẹ tôi cũng nhìn theo ánh mắt của chị ta, bắt đầu bêu xấu tôi trước mặt mọi người như thường lệ.

“Mày đến đây làm gì? Tao nói cho mày biết, cho dù mày có may mắn đậu đại học thì cũng đừng hòng xin tao một xu sinh hoạt phí!”

Dì ra khuyên nhủ:

“Dù gì nó cũng là con ruột của chị, sao chị nỡ lòng như vậy?”

Mẹ tôi hừ lạnh:

“Nó là một sai lầm ngay từ khi sinh ra. Nếu mà vứt được, tao đã vứt nó từ lâu rồi!”

Ánh mắt đồng cảm của họ hàng, bạn bè cứ liên tục quét qua người tôi.

Mẹ tôi thì trừng mắt nhìn tôi chằm chằm,  nhưng tôi không hề tỏ ra buồn bã, điều này khiến tất cả họ càng thêm thất vọng.

Tôi nhìn mẹ, bình tĩnh hỏi:

“Đối với con ruột của mình, bà lại nhẫn tâm như vậy sao?”

Bà phun ra một bãi nước bọt:

“Phỉ nhổ! Mày là nghiệt chủng, cũng xứng đáng làm con tao sao? Mày tự soi lại mình xem mày là cái thá gì?”

“Tao nói cho mày biết, nếu tao có con gái thì cũng chỉ có thể là An An! Không phải là con đĩ như mày!”

Hận ý trong bà là thật.

Dù tôi không còn quan tâm nữa, nhưng nghe những lời đó, tôi vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt, ruột gan như bị vò nát.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap