CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/khong-con-la-ke-ganh-toi/chuong-1-khong-con-la-ke-ganh-toi/

Sau khi thi xong, Tống Viên Viên hỏi tôi làm bài thế nào.

“Làm được hết.”

Cô ta vui đến mức lập tức ném cái phong bì mỏng manh kia cho tôi, tôi không nhận, quay người bỏ đi.

“Không biết điều!”, Tống Viên Viên mắng lớn sau lưng.

Cố Nghiễn Tri nhặt lấy phong bì, đuổi theo kéo tôi lại:

“A Sênh…”, cậu ta ấp úng hồi lâu, “Đây là thứ cậu đáng được nhận.”

Tôi mỉm cười lắc đầu:

“Cố Nghiễn Tri, tất cả bài thi, tôi đều viết tên của mình. Cậu muốn quỳ thì cứ quỳ, đừng kéo tôi xuống nước.”

Tôi và Tống Viên Viên bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng.

Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, vì liên quan đến việc thành tích đứng đầu toàn trường có thật hay không.

Hai bộ bài thi đầy đủ, đều mang tên “Lâm Sênh”.

Tống Viên Viên không dám làm càn trước mặt hiệu trưởng, chỉ lườm tôi căm hận, như thể đang chất vấn tại sao tôi không làm theo thỏa thuận.

Tôi không nhìn cô ta, chỉ nói với hiệu trưởng rằng mình không biết chuyện gì xảy ra, đồng thời sẵn sàng làm lại toàn bộ bài thi.

Còn Tống Viên Viên thì sụp đổ, òa khóc nức nở.

Đúng vậy, đến một câu hỏi cũng không làm được, ngoài khóc thì còn biết làm gì?

Cuối cùng, sau khi làm rõ sự việc, hiệu trưởng nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tống Viên Viên, bất mãn hỏi một câu:

“Đang yên đang lành, em viết tên bạn ấy lên bài thi làm gì?”

Tan học ca tối, chẳng biết từ lúc nào, Cố Nghiễn Tri lại đi theo sau tôi.

Tôi không để ý đến cậu ta, cậu ta chần chừ mãi, cuối cùng cũng bước nhanh lên, nhìn tôi với vẻ bất lực:

“Lâm Sênh, tôi đã cố hết sức để cứu cậu rồi, sao cậu không nghe lời tôi mà làm theo lời Viên Viên? Cậu có biết làm vậy sẽ mang đến phiền phức lớn thế nào cho ba cậu không? Chỉ vì một suất tuyển thẳng, có đáng để hủy hoại cả gia đình không?”

Tôi không trả lời.

Cố Nghiễn Tri bực bội vò đầu:

“Cậu quá cố chấp rồi. Cậu nhìn xem, cậu bị đánh thành ra thế này…”

“Thôi, tất cả là cậu tự chuốc lấy, mong là cậu đừng hối hận.”

Nói rồi, Cố Nghiễn Tri nhét hai trăm tệ nhàu nát vào túi tôi:

“Cậu không làm chuyện đã hứa với Viên Viên, cô ấy sai người đánh cậu cũng là hợp tình hợp lý. Hai trăm này coi như tôi bồi thường, cậu đừng làm ầm lên nữa.”

Từ đầu đến cuối, tôi không nói một lời.

Cố Nghiễn Tri tự biên tự diễn một màn kịch trong đầu, cuối cùng còn tự đưa mình lên vị trí một người tốt đẹp nhất, vĩ đại nhất.

Để lại cho tôi một cái bóng lưng thê lương, rồi bước đi thật nhanh.

Nhưng người không chịu buông tha, xưa nay chưa từng là tôi.

Khoan đã…

Hai trăm tệ…

Cố Nghiễn Tri lấy đâu ra tiền?

Một ngày trước khi công bố suất tuyển thẳng.

Nhà tôi xảy ra chuyện.

Mẹ khóc gọi cho tôi, nói ba bị cảnh sát đưa đi rồi.

Có người ăn rau của ba bán, bị ngộ độc, giờ đang bắt ba bồi thường.

Mà không chỉ một hai người, mà là toàn bộ công nhân trong nhà máy nơi ba của Tống Viên Viên làm việc.

Mẹ còn nói, ruộng rau nhà mình bị phá tan hoang, đám rau mà ba cực khổ trồng, nguồn sống của cả gia đình, không còn gì cả.

Giọng mẹ qua điện thoại nghẹn ngào run rẩy.

Tôi như dao cứa trong tim, chỉ biết liên tục trấn an rằng không sao.

Nhưng chúng tôi đều biết, sao mà không sao cho được?

Tôi lập tức xin nghỉ học để đến đồn cảnh sát, dặn mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Tới nơi, tôi nhìn thấy bố của Tống Viên Viên, Tống Cương.

Là phó giám đốc nhà máy, ông ta đại diện cho tất cả “nạn nhân” của nhà máy đến đòi bồi thường, vừa mở miệng đã đòi 2 triệu tệ.

Số tiền lớn đến mức, có bán cả gia đình tôi cũng không trả nổi.

Tống Cương rốt cuộc đã ra tay.

Tôi biết, ông ta không chỉ đơn giản là vì bênh vực Tống Viên Viên, mà còn đang dọn đường cho con gái.

Đến tận bây giờ, ông ta vẫn muốn cướp lấy suất tuyển thẳng của tôi.

Tống Cương nhìn tôi như nhìn một con mồi:

“Cô là Lâm Sênh?”

Tôi không trả lời, đi thẳng đến chỗ bố mình đang ngồi ở góc phòng.

Ông ngồi thụp dưới đất, hai tay ôm đầu đầy đau khổ.

Cả đời vất vả với ruộng vườn, sao ông có thể chấp nhận việc rau mình trồng lại hại người?

“Bố.”

Tôi đặt tay lên lưng ông, nhẹ giọng gọi.

Bố tôi ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:

“A… A Sênh, rau nhà mình năm nào cũng trồng như thế, sao năm nay lại xảy ra chuyện chứ?”

“Hừ.”, Tống Cương hừ lạnh một tiếng, “Đừng giả bộ nữa, chắc chắn là ông vì muốn thu hoạch tốt nên dùng quá nhiều thuốc trừ sâu! Tôi mặc kệ, ông phải bồi thường cho công nhân nhà máy tôi, nếu không thì ngồi tù! Không thì để con gái ngoan ngoãn của ông ngồi tù thay cũng được!”

Bố tôi “bật” dậy, tức đến mức tay chỉ vào Tống Cương cũng run lên:

“Ông… ông nói láo! Tôi trồng rau chưa bao giờ phun thuốc sâu!”

“Có hay không không phải do ông nói là được. Người ta đã mang rau nhà ông đi xét nghiệm rồi. Biết điều thì mau nhận tội bồi thường, kẻo lúc đó thiệt đơn thiệt kép.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap