CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/khong-con-la-cua-cau/chuong-1-khong-con-la-cua-cau/

“Cậu muốn đóng vai si tình thì cứ tự nhiên, tôi không hứng thú chơi mấy trò tranh giành gái trai đâu.

Cậu thích phong lưu đa tình thì cứ đi, đừng lôi tôi vào, tôi không rảnh.”

Mặt Thẩm Bắc Thanh lập tức biến sắc.

Tôi tránh khỏi người cậu ấy, nhanh chóng bước vào hành lang, đi thẳng lên tầng.

Cậu ấy ở phía sau tức giận hét lên:

“Giang Niệm, cậu không biết điều thật đấy!”

Tôi bước nhanh vài bước.

Đóng sầm cửa lại thật mạnh.

15

Ngày đầu tiên đi học sau kỳ thi,

Từ sớm, trên bàn tôi bất ngờ xuất hiện một cuốn sổ tay.

Lật vài trang, toàn là các bước giải bài vật lý.

Chỉ cần nhìn nét chữ là nhận ra ngay ai là chủ nhân cuốn sổ.

Tôi gập sổ lại,

Lặng lẽ bước lên, đặt nó trở lại trên bàn của Thẩm Bắc Thanh.

Thứ này,

Tôi không cần nữa.

Thẩm Bắc Thanh đi vào từ cửa sau, ánh mắt lập tức rơi vào cuốn sổ trên bàn mình.

Sắc mặt cậu ấy tối sầm.

Ánh mắt nhìn tôi:

“Giang Niệm, cậu đừng hối hận.”

Cậu ấy trở về chỗ,

Cuốn sổ bị ném xuống mặt bàn, phát ra một tiếng “bốp” rõ to.

Tôi cúi đầu,

Tiếp tục làm nốt bài tập mà Hứa Kiều An để lại hôm qua.

Cuộc thi vật lý kéo dài hai ngày.

Tụ hội những học sinh xuất sắc nhất từ các trường trong thành phố.

Tim tôi đập ngày càng nhanh.

Tôi chợt nhớ đến lời Hứa Kiều An từng nói:

“Trưởng thành là con đường mà ai rồi cũng phải đi.

Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình…”

Tôi hít sâu, điều chỉnh nhịp thở,

Từng chút một thả lòng trong một nơi tôi chưa từng đặt chân tới.

16

Hai ngày thi trôi qua.

Vừa trở lại lớp đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Thí sinh thi đấu về rồi đấy, thi sao rồi?”

Chỗ sát tường có tiếng bạn nữ cười mỉa:

“Đừng để mất mặt lớp A tụi mình là được.”

Ánh mắt của mọi người,

Đều đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

“Không cần mấy cậu bận tâm.”

Tôi ngẩng cao đầu, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Đồng:

“Nếu thật sự mất mặt thì cũng nên cảm ơn bạn Ngô Đồng—chính bạn ấy thay mặt thầy mà ghi danh cho tôi đấy.”

Ngô Đồng sững người, sắc mặt tái đi thấy rõ.

“Cậu nói linh tinh gì thế.

Tôi biết cậu không ưa tôi, nhưng cũng đâu cần phải nói như vậy…”

Lại nữa.

Lại kiểu giả yếu đuối quen thuộc để kéo đám bạn không hiểu rõ chuyện về phía mình.

Cô ta cứ muốn khẳng định: lớp A là địa bàn của cô ta.

Tôi bật cười:

“Có bạn nào thêm tôi vào nhóm lớp được không?”

Vừa dứt lời.

Lời mời vào nhóm từ Hứa Kiều An hiện lên.

Tôi đăng ảnh chụp màn hình tin nhắn của cô chủ nhiệm vào nhóm.

Nội dung là:

“Không ngờ đề cử của bạn nhỏ Ngô Đồng lại có mắt chọn người, lúc em ấy đăng ký hộ tôi còn nghĩ là đùa.”

Kèm theo một icon “thích”.

Ngay lập tức,

Biểu cảm của các bạn trong lớp đều thay đổi.

Trong nhóm lớp, Thẩm Bắc Thanh gửi một tin nhắn: “?”

Ngô Đồng bắt đầu hoảng.

Đảo mắt nhìn quanh bạn bè, cười gượng:

“Mọi người hiểu nhầm rồi, tớ chỉ đề xuất thôi, thật ra là thầy quyết mà.”

Không ai lên tiếng.

Cô ta cười cười, cười đến mức đỏ cả mắt.

Nước mắt lã chã rơi, đáng thương vô cùng.

“Mọi người… không tin tớ à?”

Cả lớp,

Yên tĩnh như tờ.

Lớp A vốn dĩ bài xích người ngoài, không dễ gì chấp nhận người mới.

Nhưng khi chứng cứ rành rành, chẳng ai dám ra mặt làm người ngu.

Ngô Đồng giậm chân,

Tức tưởi chạy ra khỏi lớp.

Tôi lặng lẽ đặt cặp xuống bàn.

Hứa Kiều An nghiêng đầu, liếc nhìn tôi một cái.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không—

Hình như… thấy được một chút tán thưởng…?

17

Kết quả thi vật lý đã có.

Tôi tuy không nằm trong top đầu xuất sắc,

Nhưng cách giải mới mẻ đã để lại ấn tượng tốt với các thầy cô.

Phá lệ, tôi được phát giấy chứng nhận tham dự cuộc thi.

Coi như phần thưởng khích lệ.

Tan học buổi tối.

Có người đi theo sau tôi.

Tôi đi nhanh, người đó cũng bước nhanh.

Cuối cùng còn kéo tay tôi lại giữa đường:

“Giang Niệm, cậu chạy cái gì chứ?”

“Tôi về nhà.”

Thẩm Bắc Thanh sững lại:

“Ý tôi là, sao cậu cứ tránh mặt tôi mãi thế?”

Tôi không trả lời.

Cậu ấy thở dài:

“Tôi cũng không biết là Ngô Đồng cố tình để cậu tham gia cuộc thi…”

“Ừ.” – tôi gật đầu.

Mắt cậu ấy sáng lên:

“Cậu hiểu là được rồi.”

Cậu lại đưa tay lên định xoa đầu tôi, lẩm bẩm:

“Thành tích của cậu sau này tôi sẽ để ý hơn…”

Tôi nghiêng đầu né tránh:

“Cậu còn gì nữa không?”

Lời hứa của cậu ta bỗng ngắt giữa chừng.

Tôi cau mày:

“Tôi còn phải về nhà, đừng cản đường tôi được không?”

Thẩm Bắc Thanh hoang mang:

“Không phải cậu hiểu tôi mà… tôi đâu biết Ngô Đồng làm vậy là cố tình…”

Tôi bật cười.

Dù không muốn nói, cũng không thể không bóc mẽ cậu ta:

“Không phải cậu nói, Ngô Đồng làm vậy là vì tốt cho tôi sao?”

Cậu ấy nghẹn họng.

Không nói nên lời.

Tôi bước vòng qua người cậu:

“Chuyện tình cảm của hai người, đừng lôi tôi vào.

Tôi nhiều bài vở, bận lắm.”

“Giang Niệm!”

Cậu gọi tôi lại,

Mắt đầy hoang mang.

“Sao cậu lại trở nên như vậy…”

Tôi dừng chân một chút, rồi vẫn tiếp tục bước đi.

Đằng sau, nghe thấy giọng cậu ấy hạ thấp:

“Chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi mà… cậu còn được nhận thưởng mà…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap