Tiếng của giám khảo vang lên:
“Trang thứ bảy có một khái niệm chưa được giải thích rõ, em có thể trình bày cách hiểu của mình về nó không?”
Tôi thầm nhẩm một đoạn định nghĩa trong lòng.
Ngay sau đó, Phương Thiều lặp lại chính xác đoạn đó.
Không bất ngờ, tôi nhìn thấy lông mày của giám khảo khẽ nhíu lại.
“Ngay cả khái niệm cơ bản thế này cũng không hiểu rõ, vậy em hoàn thành dự án này bằng cách nào?”
Phương Thiều ngớ người: “Chẳng phải như thế sao, chính là như vậy mà!”
Giám khảo không chút khách khí: “Hai khái niệm này hoàn toàn khác biệt. Người có chút hiểu biết đều sẽ không nhầm lẫn như vậy.”
Kết quả, các giám khảo đều chấm điểm rất thấp.
Chẳng bao lâu sau, đến lượt tôi.
Tôi bước lên bục thuyết trình, phía sau hiện lên một bản PPT hoàn toàn khác với của Phương Thiều.
Hàng ghế đầu bên dưới là các giám khảo, tôi khẽ mỉm cười về phía Phương Thiều đang đầy vẻ không thể tin nổi.
“Thưa các thầy cô, hôm nay em xin trình bày về đề tài……”
Đúng như dự đoán, tôi nhận được số điểm rất cao.
Xuống sân khấu, có một khoảng thời gian nghỉ ngắn.
Gương mặt Phương Thiều hơi méo mó: “Hứa Phỉ, đó không phải là bài dự thi của cậu!”
“Tại sao? Cậu định thừa nhận là đã đánh cắp bản nháp tôi vứt đi để đi thi à?”
Cuối cùng cô ta cũng phản ứng lại: “Cậu cố ý gài bẫy tôi! Cậu biết hết rồi đúng không?”
Tôi liếc nhìn cô ta đầy thương hại, đưa một ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng ra hiệu:
“Vội gì, đợi đến lễ trao giải thì sẽ biết thôi.”
Lễ trao giải được livestream, giờ đang chuẩn bị bật sóng.
Tôi bước lên sân khấu, lúc nhận cúp, ánh mắt giao nhau với Phương Thiều dưới khán đài.
【Thấy chưa? Từ kỳ thi A đại, đến kỳ thi cuối kỳ, cho đến cuộc thi này. Phương Thiều, dù mày có nghe được tiếng lòng tao, cũng vĩnh viễn không thắng được tao.】
【Mày chỉ là một thứ phế vật, không làm nên trò trống, chuyên đi ăn cắp công sức của người khác.】
Tôi nhìn ánh mắt cô ta dần dần tràn đầy khó tin, tiếp tục châm thêm lửa:
【Không ngờ phải không? Ngay từ đầu, tao đã biết mày nghe được tiếng lòng tao. Mọi kế hoạch của mày đều nằm trong lòng bàn tay tao.】
【Tao chưa từng đăng ký thi B đại, đáp án kỳ thi cuối kỳ là tao cố tình đọc ngược, đề tài mày dùng cho cuộc thi là tao cố ý để lộ sơ hở.】
【Đến cả khi có gian lận cũng không thắng nổi, Phương Thiều, mày còn không chịu thừa nhận mình vô dụng sao?】
“Không phải! Mày dựa vào đâu mà nói tao như vậy!”, Phương Thiều đột nhiên bật dậy hét lớn.
【Tao đứng trong ánh hào quang, trên bục vinh quang. Còn mày chỉ mãi mãi chìm trong bóng tối, đáng làm một vũng bùn nhơ không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.】
Trường quay trở nên náo loạn vì tiếng hét của Phương Thiều.
Tôi trong lòng từng câu từng chữ mổ xẻ cô ta đến tan nát.
【Ngoài gia thế, mày còn gì khác? Mà mày cũng chỉ là một trong số mấy đứa con của ông ta. Tin không, chỉ cần gây bất lợi cho ông ta, ông ta sẽ lập tức vứt bỏ mày như rác.】
Phương Thiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cú sốc quá lớn khiến cô ta mất hết lý trí.
Cô ta xông lên sân khấu, hét vào mặt tôi:
“Mày nói bậy! Bố tao là Phương Thịnh! Tao muốn gì mà không được, tao là đứa con được ông ấy yêu thương nhất!”
【Nực cười, bố mày thì sao? Vẫn chẳng thể thắng nổi tao.】
“Mày là đồ nhà quê, sinh ra chỉ đáng cày ruộng! Chính tao mới là người nên đứng trên bục nhận giải! Là mày cướp mất chỗ của tao!”
Cả hội trường ồ lên.
Trước những chiếc camera đen ngòm, tôi để lộ nét mặt vừa uất ức vừa tủi thân, nói ra câu đầu tiên mà người khác nghe thấy:
“Tôi dựa vào thực lực để giành giải, tại sao lại bị mắng chửi?”
【Phương Thiều, chính mày mới là kẻ thấp hèn, là tên trộm chuyên ăn cắp công sức người khác. Thử thất bại mà không có phần thưởng xem có khó nuốt không?】
Phương Thiều đã bị tra tấn tinh thần đến mức hoảng loạn, cô ta giơ tay định tát tôi.
Nhưng nhân viên hậu trường đã bước lên: “Bạn học, mời ngồi xuống dưới.”
Kênh livestream vốn chỉ có lác đác vài dòng bình luận, nay đột ngột nổ tung.
【??? Gì vậy? Cô kia bị điên à?】
【Cô ta nói ba là Phương Thịnh, chẳng lẽ là Phương Thịnh của Tập đoàn Phương thị?】
【Có tiền là có thể làm càn như vậy sao? Quá ngạo mạn rồi đấy!】
Sự việc nhanh chóng lan rộng, ngày càng có nhiều người đổ vào phòng livestream.
Tôi tiếp tục nghĩ thầm trong lòng:
【Thứ thuộc về tao, mày cướp không nổi đâu, đồ ngu.】
“Cô ấy mắng tôi! Cô ấy đang mắng tôi!” – Phương Thiều sắc mặt cuồng loạn.
Nhân viên hậu trường phải cưỡng chế kéo cô ta xuống sân khấu, giọng điệu kỳ lạ: “Là cô đang mắng người ta đó, được không?”
Phương Thiều cố sức cãi lại: “Không phải! Là cô ta mắng tôi trong lòng, tôi nghe thấy mà!”
“Có bệnh hả? Ra ngoài khám đầu óc đi, đừng có phát điên ở đây.”
Ở góc mà camera không quay tới, tôi nhìn cô ta, nụ cười lạnh lẽo như băng.
【Đừng phí công vô ích nữa, chẳng ai tin mày đâu. Chuyện này vĩnh viễn không thể có bằng chứng, và mày sẽ mãi mãi bị giẫm dưới chân tao.】
Lúc bị lôi đi, cô ta vẫn gào lên:
“Là Hứa Phỉ mắng tôi! Bố tôi là Phương Thịnh đấy, mày dám đẩy tao?!”
Livestream bị buộc phải ngắt đột xuất, lễ trao giải cuối cùng vẫn kết thúc trong sự trúc trắc.
Nhưng dư âm của sự kiện tiếp tục lan rộng, leo thẳng lên hot search, đoạn video bị cắt ra từ livestream có lượt chia sẻ và phát lại lên tới hàng trăm triệu.
Tất cả hành vi trước đó của Phương Thiều cũng bị đào lại toàn bộ.
【Người này không phải là blogger học tập sao? Nói là muốn thi cao học, cuối cùng thi trượt, còn vu khống người khác gian lận.】
【Tôi học cùng trường đây, biết rõ. Con nhỏ này thi cao học thì gian lận, thi cuối kỳ thì trượt, luận văn thì đạo văn bị hoãn tốt nghiệp. Người giành giải mới là học bá thực sự, được tuyển thẳng vào A đại, còn là đại biểu tốt nghiệp ưu tú. Hai người là bạn cùng phòng, rõ ràng là ghen ghét rồi.】
【Dựa vào nhà giàu đấy mà, không phải là tiểu công chúa của Tập đoàn Phương thị sao? Thần tiên giáng trần ghê ha.】
【Dạy ra con như này, không biết nhà đó dạy dỗ kiểu gì. Công ty này chắc cũng chẳng sạch sẽ gì đâu.】
Cổ phiếu của Tập đoàn Phương thị liên tục lao dốc, cuối cùng buộc phải ra thông cáo.
Nói rằng Phương Thiều có vấn đề về thần kinh, xin lỗi vì hành vi quấy rối trật tự công cộng của cô ta, sẽ đưa về nghiêm khắc quản thúc và điều trị.
Tôi biết, cô ta đã bị vứt bỏ.
Phương Thịnh có thể cho Phương Thiều mọi thứ tốt nhất, nhưng tuyệt đối không cho phép cô ta ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, dù chỉ một chút.
Lần tiếp theo nghe tin về Phương Thiều, là lúc biết cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi không quan tâm cô ta có còn ra được hay không, một kẻ ngu ngốc đã mất đi sự chống lưng từ gia đình, chẳng thể tạo nên bất kỳ cơn sóng nào nữa.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi thuận lợi học tiếp tiến sĩ, theo thầy hướng dẫn tiếp tục đào sâu trong giới học thuật.
Ngày ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, nộp đơn xin sáng chế, trở thành viện sĩ, đó chính là cuộc đời mới của tôi.
【Toàn văn hoàn】