CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/ke-hoach-nguoc-tam/chuong-1-ke-hoach-nguoc-tam/

Gần đến tốt nghiệp, trường tổ chức đại hội động viên sinh viên năm cuối.

Nhưng buổi đó lại trùng giờ với tiết học của tôi, tôi đành xin phép thầy giáo.

Hôm đại hội diễn ra, trong nhóm ký túc xá, các bạn cùng phòng hỏi sao tôi không đến.

Tôi tiện tay trả lời: 【Tớ học ở A đại, trùng thời gian với đại hội, nên không đi.】

Không ngờ Phương Thiều nhìn thấy, chụp màn hình rồi đăng lên mạng.

【Hừ, tưởng mình được tuyển thẳng rồi là thiên hạ vô địch chắc? Hoạt động gì cũng không tham gia, còn ra vẻ thanh cao.】

Đám fan mù quáng của cô ta lập tức vào an ủi.

Phương Thiều liên tục trả lời bình luận:

【Ai mà biết được, có khi suất tuyển thẳng đó cũng không phải tự thi mà có.】

【Tôi không dám nói đâu, cùng chuyên ngành, chỉ hai chữ thôi.】

Tuy ngoài miệng nói không dám nói, nhưng từ mấy chi tiết “vô tình” lộ ra trong ảnh, cư dân mạng nhanh chóng mò ra được thông tin của tôi.

Ngay lập tức, những lời chỉ trích tràn ngập:

【Hứa Phỉ? Chính là người bị nghi gian lận à?】

【A đại dạo này tụt dốc vậy sao, chuyện này còn không điều tra nổi.】

【Đề nghị kiểm tra lại toàn bộ thành tích trước giờ của cô ta, nếu thật sự trong sạch thì cứ tra ra là biết.】

Tôi nhìn số lượt chia sẻ vượt quá 500, không nhấn nút báo cáo mà gọi thẳng 110.

Phương Thiều từng đăng ảnh khoe đời sống cá nhân trên tài khoản riêng, vậy nên tôi cũng chẳng khách khí, lập tức đăng bài @thẳng cô ta:

【Tự tiện bịa đặt, chia sẻ vượt 500 thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Tôi đã báo cảnh sát. Đúng sai thế nào, pháp luật sẽ phán xét. 】

Cảnh sát nhanh chóng liên lạc với tôi để lấy lời khai, cũng đồng thời gọi Phương Thiều đến.

Cô ta hoảng hốt vô cùng, còn chưa kịp xóa bài thì đã bị mời lên đồn.

“Tôi chỉ tiện miệng nói thôi mà, có nói tên cô đâu, sao lại bảo tôi vu khống chứ!”

Tôi nhìn dáng vẻ ngoài hung hăng mà trong lòng hoảng sợ của cô ta, bật cười.

“Cái bài vu khống tôi trên diễn đàn trường trước đây cũng là cô đăng đúng không? Cô tưởng nặc danh là không truy ra được à? Quên mất rồi à, diễn đàn có lưu thông tin thật đấy.”

Chuyện cũ lẫn chuyện mới, tôi phải khiến cô ta trả giá đắt.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tội vu khống của Phương Thiều được xác lập, cô ta bị giam giữ hành chính một tuần.

Tôi đăng luôn bản phán quyết lên mạng, thì bất ngờ thấy A đại chính thức ra mặt:

【Sinh viên Hứa Phỉ đạt suất tuyển thẳng qua đúng quy trình, trong suốt thời gian xét tuyển không có bất kỳ hành vi vi phạm nào. Những tin đồn ảnh hưởng đến danh dự nhà trường và cá nhân sẽ được giữ lại để truy cứu trách nhiệm.】

Không ai dám mắng chửi tôi nữa, ai nấy đều bận rộn xóa bình luận.

Phương Thiều bị tạm giam, bài viết vẫn còn treo đó.

Ngay lập tức có nhiều người vào chế nhạo fan của cô ta, phần bình luận bỗng chốc đổi chiều hoàn toàn.

Tôi không quan tâm thêm nữa.

Kiếp trước, cơn bão dư luận từng tàn phá tôi, lần này lại kết thúc nhanh chóng và dứt khoát như vậy.

Luận văn tốt nghiệp dần trở thành trọng tâm mỗi ngày của tôi.

A đại ngay gần trường, tôi bắt đầu thường xuyên chạy qua lại giữa hai nơi.

Đến ngày bảo vệ tốt nghiệp, tôi vội vã đến hội trường.

Không ngờ lại gặp Phương Thiều trong thang máy.

Phương Thiều liếc nhìn tôi một cái, lại còn ra vẻ đắc ý:

“Hứa Phỉ, đừng tưởng chỉ mình cậu giỏi. Không cần dựa vào cậu, tôi cũng có thể tự viết luận văn tốt nghiệp. Năm nay, danh hiệu luận văn xuất sắc chắc chắn là của tôi!”

Tôi liếc lại cô ta: 【Với trình độ của cô ta, làm sao mà viết được luận văn xuất sắc? Chắc lại đạo văn.】

“Tiền trao cháo múc, tôi đây không đạo văn.”

Tôi làm ra vẻ kinh ngạc: “Cậu nói gì vậy? Cậu thuê người viết hộ sao? Như thế là sai đấy!”

Phương Thiều cười khẩy: “Tôi trả tiền rồi thì sao? Ai mà biết tôi thuê người làm chứ.”

【Có tiền là muốn làm gì cũng được à? Đến cả luận văn cũng thuê người viết.】

Cô ta càng thêm đắc ý: “Dù mấy người có giỏi cỡ nào thì cũng phải làm thuê cho tôi thôi. Tôi rải tiền ra là khối người viết giúp.”

Lúc này, bên ngoài thang máy vang lên một giọng nói: “Viết luận văn gì cơ? Em lớp nào vậy?”

Phương Thiều run lên một cái, vì đang quay lưng ra cửa thang máy nên hoàn toàn không thấy bên ngoài.

Thang máy đã dừng từ lâu, đúng lúc thầy viện trưởng và một nhóm thầy cô đang đứng chờ, lại nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Bằng chứng rành rành.

“Các em đến để bảo vệ tốt nghiệp đúng không? Luận văn nhờ người viết à?” Viện trưởng hỏi lại.

Phương Thiều lập tức chỉ tay vào tôi: “Là cô ấy nói! Là cô ấy viết thuê!”

“Em tưởng tôi ngốc chắc?” Viện trưởng sầm mặt.

“Hừ, luận văn của Hứa Phỉ là do tôi theo sát từ đầu đến cuối. Có phải em ấy tự làm hay không, tôi chẳng lẽ không rõ?”, thầy Trương đứng sau nổi giận, râu tóc dựng cả lên.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap